LỮ BỐ : Phụng Nghi Đình đã đến,
sao giờ này, chẳng thấy bóng nàng Điêu.
Vậy ta mau tốc tạm kỷ tiền.
Chờ nàng ra đây , cùng ta đối diện.
(Nói) Chẳng hiểu giờ này là giờ nào rồi.
Hẹn người ta, sao không mà không đến.
Con người ta bạc, con người ta chạ ,
Bố đợi ra đây, Bố sẽ ngắt Bố nhéo.
Bố ngắt ngắt, ngắt nhéo…
ĐIÊU THUYỀN : Tình lang ơi…
em ra đây từ nãy đến giờ nè.
LỮ BỐ : Điêu Thuyền…
ĐIÊU THUYỀN : Dạ…
LỮ BỐ : Đây hằng trông đó, đó đã đến đây
Lướt ngàn trùng nhẹ tách đường mây
Song muôn cụm mày chen lá liễu
Nàng qua đây cho ta biểu
ĐIÊU THUYỀN : Hả, Chàng qua đây em biểu
LỮ BỐ : Ta nói nàng qua đây cho ta biểu
ĐIÊU THUYỀN : Chàng qua đây em biểu
LỮ BỐ : Một biểu
ĐIÊU THUYỀN : Hông!
LỮ BỐ : Hai biểu
ĐIÊU THUYỀN : Hông
LỮ BỐ : Ba biểu, bốn biểu....Biểu biểu biểu biểu…
ĐIÊU THUYỀN : Trời ơi, cái gì mà năm sáu cái
biểu biểu biểu, rồi người ta biết biểu… cái nào hà.
LỮ BỐ : Bây giờ nàng qua không?
ĐIÊU THUYỀN : Thiếp qua hổng có được
LỮ BỐ : Tại sao nàng qua không được?
ĐIÊU THUYỀN : Tại vì nó mắc… nó mắc cái cầu.
LỮ BỐ : Nó mắc cái cầu?
ĐIÊU THUYỀN : Ờ...
LỮ BỐ : Cái cầu sao mà mắc?
ĐIÊU THUYỀN : Thì cái cầu nhỏ xíu hà,
em như vậy nè, mà em bước qua,
rủi em trợt chân em té xuống nước,
rồi...rồi uống nước , rồi chết rồi làm sao?
LỮ BỐ : Hứ! ở đó mà nhõng nhẽo với ta,
về nhõng nhẽo với ông bụng bự đi.
Nè, Bây giờ nàng qua đây không?
ĐIÊU THUYỀN : Chàng qua đây rước em hà.
LỮ BỐ : Cái gì ?! Ta qua rước nàng hả?
ĐIÊU THUYỀN : Ờ hở !
LỮ BỐ : Hơ ! Làm gì mà có chuyện đó ?
ĐIÊU THUYỀN : Bây giờ, bây giờ hổng qua phải hông?
LỮ BỐ : Không!
ĐIÊU THUYỀN : Hổng qua thì tui đứng ở đây hoài.
LỮ BỐ : Cái gì ? Nàng đứng ở đó hoài hả?
ĐIÊU THUYỀN : Ờ!
LỮ BỐ : Được rồi.
Nàng đứng ở đó đi, để ta kiếm cái cục đá…
ta chọi cho .....
ĐIÊU THUYỀN : Á… á trời ơi, trời ơi…Chết tui rồi nè
đau...đau quá...huhuhu....
LỮ BỐ : Chuyện gì vậy Điêu Thuyền?
ĐIÊU THUYỀN : Bể cái mũi của tui rồi nè.
Huhuhu… đau quá hà…
LỮ BỐ : Hứ. Trời ơi, cái cục đá , ta còn cầm trong tay nè,
chọi hồi nào mà bể mũi?
ĐIÊU THUYỀN : Ủa, chưa chọi hả?
Tưởng chọi rồi thì bể mũi,
còn chưa chọi thì hổng sao, còn nguyên hà.
LỮ BỐ : Thôi được, để ta qua rước nàng,
rồi nàng sẽ biết tay của ta.
ĐIÊU THUYỀN : Trời ơi, dữ quá hà…lẹ lẹ lên à,
để tui chờ lâu là tui giận à
LỮ BỐ : Điêu Thuyền...
ĐIÊU THUYỀN : Á…ui da trời ơi...
LỮ BỐ : Chuyện gì nữa vậy ?
ĐIÊU THUYỀN: gãy cái cẳng của tui rồi nè…
LỮ BỐ : Cái cẳng sao …?
ĐIÊU THUYỀN : Ahhh.... Máu…máu…
LỮ BỐ : Máu… máu đâu, máu đâu…?
ĐIÊU THUYỀN : Máu trắng sát hà…
LỮ BỐ : Hứ! Coi cái giọng nhõng nhẽo kìa,
về mà nhõng nhẽo với cái ông bụng bự đi.
ĐIÊU THUYỀN : Thôi mà, thôi mà, đừng có ghen mà,
vuốt giận đi mà ha....
Người ta giỡn có chút xíu mà quạo hà...
Vuốt giận đi mà ha,,,
LỮ BỐ : Rồi bây giờ nàng chịu qua chưa?
ĐIÊU THUYỀN : Dạ chịu…
Nè, chàng nắm tay dẫn thiếp qua bển đó nha.
LỮ BỐ : Ừm, đi!
ĐIÊU THUYỀN : Á…trời ơi…
LỮ BỐ Cái gì nữa vậy ?
ĐIÊU THUYỀN Nói nhỏ nhỏ thôi,
la lớn làm ngươi ta hết hồn...
LỮ BỐ Nhõng nhẽo ha...ừm đi !
ĐIÊU THUYỀN Á Trời ơi ....!
LỮ BỐ Cái gì nữa vậy ?
ĐIÊU THUYỀN Nè... chàng là quân tử
Nắm tay người ta thì nắm cho nhẹ nhẹ.
Chàng nắm mạnh, làm người ta hết hồn hà...
LỮ BỐ : Nắm nhẹ nhẹ hả?
ĐIÊU THUYỀN : Dạ…
LỮ BỐ : Nắm nhẹ nhẹ là nắm sao?
ĐIÊU THUYỀN : Là nắm nhẹ nhàng êm ái...
LỮ BỐ : Ờ...Là nắm vầy phải hông?
ĐIÊU THUYỀN : Ái ...Úi da…
LỮ BỐ : Cái gì vậy?
ĐIÊU THUYỀN : Trời ơi…nắm tay người ta không nắm,
...sao lại nhéo người ta?
LỮ BỐ : Cái gì đâu nắm mạnh nàng hổng cho,
mà nắm nhẹ nàng cũng hổng chịu.
Ta biết làm sao bây giờ?
ĐIÊU THUYỀN : Chời ơi , coi kìa,
coi mặt giận kìa....
LỮ BỐ Mặt giận sao ?
ĐIÊU THUYỀN Giận thì...thì dễ thương chứ sao...
LỮ BỐ Kệ ta, mặt tròn méo kệ ta...
Giờ sao ? Chịu qua chưa?
ĐIÊU THUYỀN :Chịu nè... Đi há…
Nè, đi từ từ nha,
tui hổng có biết lội đâu
LỮ BỐ : Không biết lội phải hôn ?
Được rồi...ế...ế...
ĐIÊU THUYỀN Sao ôm người ta ?
LỮ BỐ Vậy cho nó chắc ăn.
LỮ BỐ Điêu Thuyền....
ĐIÊU THUYỀN Dạ....
LỮ BỐ Hứ... nàng về đi.
ĐIÊU THUYỀN : Ủa, cái gì kỳ cục hông hà.
Không cái biểu người ta qua đây,
chưa có nói gì hết trơn hết trọi,
rồi cái đuổi người ta về hà.
LỮ BỐ : Ừ, tại hồi nãy ta nhớ nàng,
ta thương nàng,ta muốn gặp nàng.
Bây giờ thì , ta hết nhớ hết thương rồi, ta đuổi nàng về đó.
ĐIÊU THUYỀN : Nè đuổi phải hôn?
LỮ BỐ Ờ...
ĐIÊU THUYỀN À, đuổi tui thì tui về với thằng cha bụng bự à.
LỮ BỐ : Nàng về đi.
ĐIÊU THUYỀN : Tôi về thiệt à…
LỮ BỐ : Hứ...
ĐIÊU THUYỀN Không cản hả ?
LỮ BỐ Không...
ĐIÊU THUYỀN Tui về thiệt nè....
LỮ BỐ Về đi, ở đó hăm với dọa ,
cái mặt đẹp trai nè… mà không ưng.
Ưng chi cái người mặt mốc râu rìa,
cái bụng bự như là con ễnh ương vậy đó.
Ta nói thiệt với nàng, ta...ta...
Điêu Thuyền,Điêu Thuyền ơi, Điêu Thuyền à…
Điêu Thuyền ơi nàng đâu rồi? Điêu Thuyền ơi… nàng…
ĐIÊU THUYỀN : A, tui ở đây nè…
Ủa sao đuổi người ta đi,
rồi kêu người ta Điêu, Thuyền , Điêu Thuyền, Điêu...Thuyền..
LỮ BỐ À , tại ta quay lại coi nàng đi chưa,
chứ yêu thương gì mà kêu Điêu Thuyền...
ĐIÊU THUYỀN Khuyên quân tử bớt cơn nóng tánh
Để cho em đây...em đây cạn tỏ nguồn cơn
Có phải đâu em là kẻ phụ phàng
Lời giao ước lòng này ghi tạc.
LỮ BỐ : Điêu Thuyền!
ĐIÊU THUYỀN : Dạ…
LỮ BỐ : Ngày xưa, ta mơ ước cùng ai nên duyên tình.
Câu ân ái hòa đôi, tình kết đôi đến khi bạc đầu.
Phụ thân đã hứa cùng ta kết duyên châu trần
Sao ai nỡ đành tâm, phụ rãy duyên tình…
ĐIÊU THUYỀN : Vâng lời trên, cha đã hứa làm con dám đâu sai lời
Tim lòng đã nguyện trao cho chàng Phụng Tiên…
Em thầm mơ, mơ hạnh phúc triền miên đắp xây mộng tình
Sao ai lại nỡ phụ em, lời đắng cay…ớ ơ ơ ờ....
LỮ BỐ : Nhưng vì sao sắc hương nàng đành lòng đem trao quyền uy
Hủy đi một mối tình đầu, làm ta phải tâm tư u sầu
Vì sao vì sao khá mau phân bày…
ĐIÊU THUYỀN : Xin tình lang bớt cơn lôi đình giằng lòng nghe em lời phân
Phải đâu vì tước vì quyền, mà hôn ước em đây lỗi nguyền.
Lòng em, lòng em quyết tâm yêu chàng.
LỮ BỐ : Nguồn cơn trắng đen ra sao
nàng mau khá phân… bày.
(Nói) Điêu Thuyền.
ĐIÊU THUYỀN : Phụng Tiên ơi sao chàng nỡ lạnh lùng hất hủi. Để cho em tình sầu duyên tủi ngấm thương đau nhè nhẹ thoáng qua… lòng.
Chúng mình cùng hải thệ sơn minh chung dải tâm đồng.
Chờ tin nhạn thiệp hồng pháo đỏ,
đón tân nương kiệu cưới đầy hoa.
Thì Đổng thái dư dinh nội sang qua,
hỏi mọi sự mới biết Điêu Thuyền là của Lữ Bố.
Người bảo dù không sanh nhưng đã nhận làm dưỡng phụ.
Xin rước dâu về đẹp tình cùng nghĩa tử./.
LỮ BỐ : Điêu Thuyền
ĐIÊU THUYỀN : Phụng Tiên
LỮ BỐ : Nàng phụ ta để về bên Đổng Gia
Nuốt lệ đứng nhìn ai khuất xa
Trời mây chao nghiêng, bấn loạn tâm hồn
Nàng hỡi, sao đành, mối duyên đầu tan vỡ…
hớ hơ hớ hờ…hớ hơ hớ hờ...
Bởi ai nỡ đâu đành lòng phụ vong cách ly
Tham chức quyền vinh sang cung vàng
Để riêng ta ôm nỗi đau...
ĐIÊU THUYỀN : Tình lang ơi, lẽ nào em chóng quên,
Khối tình Lữ Phụng Tiên đã trao...
Vì đâu xui nên bẽ bàng duyên hờ....
Thuyền quyên...anh tài đã ngăn bờ chia lối
Hớ hơ hớ hờ...hớ hơ hớ hờ....
Bởi do Đổng Gia ép lòng cha em gả trao
Như cánh đào vườn xuân úa tàn
Giọt lệ sầu hoen...ướt mi.
VỌNG CỔ
LỮ BỐ : Điêu Thuyền ơi bất quý hổ sanh tam ca khẩu.
Hùm trên non ba miệng lòng ta không sợ,
chỉ sợ cho ả thuyền quyên một dạ hai… lòng
(-) (-) Lời ước giao đó vợ đây chồng.
Ta vun phân tưới nước cho cảnh hoa đào tươi sắc,
hương tỏa ngạt ngào điểm tô đẹp trần gian.
Nhưng ngờ đâu tình phải ly tan,
ta chung thủy còn nàng bội ước.
Trống cố đánh xuôi, đàn kia khảy ngược.
Ai đã đan tâm làm phím lạc tơ chùn.
ĐIÊU THUYỀN : Khuyên quân tử bớt cơn thịnh nộ
Nay thuyền quyên gặp lại anh hùng
Chẳng đoái thương, sao lại nỡ hành hung
Tủi cho thiếp má hồng truân chuyên...
LỮ BỐ Điêu Thuyền ơi, đứng giữa trước ba quân ngàn tướng
Lữ Phụng Tiên này không khiếp sợ một ai
Mà đến hôm nay ta phải bó tay
Trước uy lực của oai hùng,
Trong tâm khảm rõ đây là duyên nợ
Nhưng đạo luân thường là nghĩa mẹ con
Non cao ai đắp mà cao
Sông sâu ai bới , ai đào mới sâu.
ĐIÊU THUYỀN Phụng Tiên ơi...xin chàng
hãy hiểu cho lòng thiếp
Nghịch cảnh bẽ bàng do Đổng Trác lão gia.
LỮ BỐ Thôi...nếu lời đã hiểu nhau
lưu luyến mãi chỉ xé lòng rơi lệ....
nàng về đi...
ĐIÊU THUYỀN Phụng Tiên...
Đời Thuyền như cánh bèo trôi theo dòng...
Dòng đời đưa đẩy về nơi chân Trời.
Hoàng hôn buông xuống đen bao trùm phủ thân gầy
Lạnh lùng giá băng thiếp cô đơn buồn.
LỮ BỐ Nay phút giây tương phùng
Ôi đớn đau trong lòng
Rồi xa nhau nghìn trùng,
Nàng quên đi mối duyên ban đầu chỉ thêm sầu
Duyên này kiếp sau mới mong sum vầy.
ĐIÊU THUYỀN Phụng Tiên ơi, lỡ một đời hoa
do tên lão tặc, thiếp đã chọn cho mình cái chết từ lâu
Chết để tạ tội với người xưa
Chết để giữ tròn tiết hạnh
Thiếp còn nấn ná kiếp sống thừa
là mong được một ngày gặp lại cố nhân
Để tất lòng này được tỏ cạn
Rồi tui sẽ hủy mình chôn chặt nỗi sầu riêng.
Nhưng mà tui tức, tui tức lắm mà...hic hic
tui tức cho ai kia nè...
khi yêu lại yếu hèn khiếp nhược
Tham vọng uy quyền, chỉ biết cúi đầu gạt lệ
mặc người ta dẫm nát trái tim này.
Sống không trọn nghĩa tào khang,
thiếp nguyện mang xuống tuyền đài cho cam.
Tủi hờn đã rõ tất lòng, hẹn chàng tái ngộ, kiếp sau trọn tình.
LỮ BỐ : Đúng , bây giờ chỉ có chết mới tỏ lòng chung thủy
Nàng có dám chết không ?
Nếu mà nàng chết thì...thì ta mới tin
ĐIÊU THUYỀN Trời ơi...Phụng Tiên
Thiếp đã nói hết lời mà chàng chẳng hiểu
Thôi thì tui chết đi cho ai kia vừa lòng.
LỮ BỐ Chết đi, chết đi....
ĐIÊU THUYỀN Hả?...huhu..được rồi...
Để tui chết cho ai kia vừa lòng mà, tui chết nè...
*Ca Hồ Quảng
LỮ BỐ : Khoan ...khoan quyên sinh bởi Phụng Tiên thử đó,
cho biết rõ lòng dạ thuyền quyên.
Do nghịch cảnh trớ trêu,
Bố không Thuyền cuộc sống cô liêu.
ĐIÊU THUYỀN : Thiếp muốn chết đi cho rồi nè,
sống chi mà bị phụ phàng nè...
LỮ BỐ : Trời cao đất dày soi xét,
nào gian dối thề sống bên em suốt kiếp tàn hơi.
ĐIÊU THUYỀN : Thôi đi! Tui chết cho ai kia vừa lòng...
LỮ BỐ : Ơi hỡi cục cưng ơi. ....
ĐIÊU THUYỀN Ơ hờ...không có cục cưng gì hết à...
LỮ BỐ Ơi hỡi tình nương ơi...
ĐIÊU THUYỀN Hổng có tình nương gì hết à...
LỮ BỐ Gái sắc ngộ trai tài...
Duyên lại hòa duyên.
ĐIÊU THUYỀN Điêu Thuyền với Phụng Tiên gặp gỡ
LỮ BỐ : Như uyên ương liền cánh
Như hoa đẹp liền cành.
Điêu Thuyền....
ĐIÊU THUYỀN Phụng Tiên....