Cảnh như họa, hoa trên núi mây che đã không còn
Sau bức nhung in bóng cô hồn
Bên mộ phần ai chờ trông, ống tay vẫn lưu mùi hương
Thuyền xuôi dòng
Ẩn trong nỗi đau kia tám năm ròng
Binh biến chôn theo cánh thư hồng
Chim nhạn lại bay về đông, Núi sông khắc ghi lời thề
Nhìn mây nước trôi vô tình, rêu bám quanh chân thềm
Cũng như là phồn hoa khi xưa ngỡ quên
Câu vãn ca năm nào
Ai đánh rơi trong làn sương khói
Vì ai đã từng uống chén
Yên hoa phong nguyệt vương máu di nhân
Thề trăm năm là tri âm
Đi qua hồng trần trong kiếp sinh tử
Hẹn hoa rơi sẽ tương phùng
Dù tang thương phủ lên mấy thu
Đình Tây đẫm lệ tiếng khóc
Hiên viên phai màu câu hứa chia đôi
Mảnh khăn thêu ngập thê lương
Mực đỏ chảy đầy trên nắp quan tài
Người chôn chân dưới minh hỏa
Đàn rung lên khúc kinh tâm tiễn cô hồn
Bình chưa cạn, thiên thu chốn binh nhung mãi không về
Mưa trắng Giang Nam đẫm hoa lệ
Quê nhà chẳng nơi dừng chân, tháng năm tuyết sương vùi thân
Mực vương lại
trên nghiên bút chu sa quấn ba vòng
Nhi nữ tô thêm phấn son hồng
Hương ngọc thoảng qua tử khâm, cố nhân gốc sâm nhập mộng
Nửa đêm thấy y bên hồ, khăn áo che dung mạo
Trước di ảnh cầm hương mưa tuôn thấu xương
Gương vỡ ra trăm mảnh
Nhang khói thê lương trời phương Bắc
Vừa châm nén trầm đã dứt
âm dương đôi đường muôn kiếp không chung
Mượn di nhân 1 đêm xuân
Để đoạn hồng trần trong khúc chiêu hồn
Phồn hoa kia cũng tan tành
Mồ rêu xanh ngàn thu níu chân
Đường xưa tiếng đàn đánh mất
Biên cương muôn dặm ôm gánh tương tư
Trải trăm năm mộng xuân thu
Dù chỉ 1 lần bên phiến ngô đồng
Cùng ly bôi đối hoa ẩm
Thuyền qua sông lỡ quên sao ánh trăng thề
Mùa hoa lê mấy lần
Nở trong tiết tháng ba rồi tàn
vì ai ta cũng đành
Gạt lệ bước về nơi miếu cũ, dấu đi
( Niềm đau trên tuyết thượng, mộng Giang Nam vùi chôn cố hương )
Vạt tay áo để gió cuốn
Trôi đi phong trần nơi bút kinh luân
Mồ xây xong càng thương tâm
Binh thư ngập tràn trong chốn khuê phòng
Trải xuân thu đã bao lần
Mà di nhân ngủ quên tháng năm
Đàn hương thấm đầy nước mắt
trăng rơi bên thuyền ta ngước lên thiên
Tùy tâm ca điệu điệu thiên thiên
Ly tao chưa dứt câu thơ vỡ đôi rồi
Người đi qua kiếp luân hồi
Thì trăm năm với ta như cõi mộng thôi