Trích đoạn NGƯỜI PHU KHIÊNG KIỆU CƯỚI 1__Song ca
Tác giả: Yên Lang
--UP BEAT--
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
ROOM: CÀ MAU VỌNG CỔ
ID:904437
___o0o___
[THOẠI]
[Nữ:] Hãy buông tay ra
loài thảo khấu.
Tại sao bọn bây
lại bắt ta. Cha của ta
sẽ giết hết bọn bây.
Kìa ! Xuyên Đảo....
[Nam:] Sao nàng chẳng gọi
tên tôi được trọn lời.
[Nữ:] Vì ông là một tên ăn cướp,
vì giờ đây chúng ta
là hai kẻ tử thù,
vì ông đã giết chết anh tôi.
[Nam:] Phải! Vậy gươm đây,
nàng hãy giết tôi đi
để mà rửa hận cho anh.
[Nữ:] Phải! Tôi phải giết ông,
để giết luôn
cả đời con gái.
[Vọng cổ: CÂU 5]
Trời ơi! Làm sao mà tôi
giết ông cho được…
Dẫu ông có chết đi
thì lòng tôi vẫn còn
nguyên vẹn hình ảnh của...
...Băng…
…Hồ...
Tôi muốn giết ông đi
cho xóa sạch mối thâm thù.
Cho tim tôi không còn
vương thù hận
cho tình yêu vẫn còn
nguyên vẹn khối tinh khôi.
Để tôi được trọn lòng
thương nhớ xa xôi
mà không sợ mình
mang danh bất nghĩa.
Thương ai nhiều
hơn sông hơn bể,
thôi đành chịu riêng tôi
ôm trọn khối tuyệt tình.
[Nam:] Vạn tạ ơn nàng
còn thương tưởng,
nhưng giờ đây đã là
tên tử tội thì nào dám
ước mơ đến chuyện ân tình.
Thôi nàng hãy đi đi.
[Nữ:] Anh quên rằng
tôi là tên tội phạm.
[Nam:] Ta sẽ đưa nàng theo
một vách nhỏ dẫn xuống núi,
rồi từ đó nàng hãy
tìm dịp thoát thân.
[Nữ:] Còn anh.
[Nam:] Còn tôi,
tôi sẽ đi tìm nơi
vô định để chôn vùi
một đời tên tử tội
bất nghĩa bất nhân.
Sống để tự đọa đày
phát giãn chung thân
để nhốt kín đời tôi
trong lao tù thương nhớ.
Một mối hận ngàn đời
trót mang lấy nợ,
tôi xin trả hôm nay
cho trọn kiếp tội đồ.
Nếu còn thương, mai mốt
nàng có trở lại chốn xưa
cho tôi gởi nỗi lòng
của đứa con bất hiếu.
Nàng hãy nói với mẹ tôi
rằng tôi đã chết
xác thân giờ đã thành
cát bụi bơ vơ.
(nói)Thôi nàng hãy đi đi.
[LỐI]
[Nữ:] Thế là chấm dứt
đời xuân nữ,
thế là muôn thuở
chẳng gần nhau,
ly tan đã khép
trang tình sử.
Xuyên Đảo Băng Hồ...
anh ở đâu?
Anh đã ra đi
vĩnh biệt rồi.
Em về gọi mãi
cố nhân ơi.
[Nam:] Tôi theo kiếp gió
làm mây trắng,
mây trắng thì không
trở lại rồi.
[Nữ:] Kìa ! Ông là...
[Nam:] Dạ! Tôi là tên phu
khiêng kiệu cưới.
[Nữ:] Ông trở lại đây
để làm gì. Để đòi tiền
khiêng kiệu chăng.
[Nam:] Không, tôi trở lại đây
để tìm lại một cánh hoa
tiết trinh vừa đánh mất.
[Nữ:] Một cánh hoa anh đào.
Ông là ai...
Trời ơi! Xuyên Đảo Băng Hồ...
[Nam:] Dạ không…
[Vọng cổ: CÂU 4]
Tôi không phải là kẻ
đã chém hoa anh đào
rụng tả tơi trong một chiều
sương pha đỉnh núi…
Và trong phút chia ly
có vạn lời thơ
hứa hẹn buổi…
…tương…
…phùng…
Tôi đến đây
khi gió chiều thu
đã thổi sạch lá rừng.
Để tình nguyện làm
tên phu khiêng kiệu,
đưa đón lần cuối cùng
trên một chuyến sang ngang.
Thôi nhắc làm chi
những chuyện đá vàng
tôi chỉ về thăm mẹ
khi bóng dâu đã xế.
Rồi lặng lẽ cúi đầu
khóc bên gối mẹ,
nhưng mẹ mù lòa
nào biết được đã gần con.
[THOẠI]
[Nữ:] Xuyên Đảo Băng Hồ,
tại sao anh lại xa lánh em,
tại sao anh lại
tàn nhẫn với em
bằng cách giả làm
tên phu khiêng kiệu cưới.
[Nam:] Thôi, bấy nhiêu đó
cũng đủ rồi,
tôi xin trở lại
với kiếp đời sương gió.
Xin vĩnh biệt...
[Nữ:] Khoan... Băng Hồ...
Băng Hồ anh ơi
anh về đây có phải chăng
về qua nơi thềm xưa lối cũ…
[PHỤNG HOÀNG(5-8)]
Để tìm lại trong khói
nắng hoàng…
…hôn…
Một chút dư hương,
mắt môi trao ngày
tương hội ban đầu
Nhìn nhau tim
đã thốt thay lời.
[Nam:] Xin bà chớ nhắc chi
chỉ làm đau kỷ niệm,
giờ đây bà là
vợ của Vĩnh Hạ Giang Châu.
Hãy xé vụn tình xưa
để làm dâu và làm vợ,
thảm mộng gấm hoa
trải dưới chân rồi.
[Nữ:] Còn lời nào đau hơn
để nói nữa hỡi Băng Hồ.
Trĩu nặng đau sầu,
em đành…
sống dài đông lạnh lê thê
Sao Băng Hồ đành lòng
nặng nhẹ Thiên Lan.
Thương nhớ vẫn khôn cùng,
dõi trông người
ngoài muôn dặm quan san.
[Nam:](thoại) Thưa quận nương!
Vì hạnh phúc của bà
và cũng của bạn tôi,
xin bà đừng nhắc chuyện
dĩ vãng giữa bà và tôi
với Giang Châu Vĩnh Hạ biết.
[Nữ:] Không...
không thể nào em quên
được chuyện ngày xưa.
[Vọng cổ: CÂU 4]
[Nam:] Khoan… Anh đừng vội ra đi
để vùi sâu mối tình kia
trong băng giá…
Hãy dừng lại đây
để Giang Châu Vĩnh Hạ
trao lại chiếc áo tân hôn
cho Xuyên Đảo…
…Băng...
...Hồ...
[Nam:] Vĩnh Hạ...
[Nam:] Anh hãy chép lại bài thơ xưa
cho vẹn ý mong chờ.
Cho nàng được
tròn chung vẹn thủy
và cho tôi được giữ trọn
tình bạn thiêng liêng.
Tôi không thể nhìn thấy
Băng Hồ lặng lẽ ra đi
còn Cát Mộng Thiên Lan
khoác áo vu quy.
Để lịm chôn tất cả
tuổi xuân thơm
vào đáy mộ thương sầu.
[Nam:](câu 6) Không ! Giang Châu Vĩnh Hạ
anh đừng bắt tôi
phải đóng vai
chàng rễ lúc về khuya,
khi hôn nhân của anh
vừa chung cuộc.
[Nam:] Đừng, anh đừng có
ý nghĩ trẻ con như vậy,
hãy mặc áo cưới vào đi.
[Nam:] Không... không...
Giang Châu Vĩnh Hạ.
[Nữ:] Trời ơi!
Tôi biết phải nói sao đây
đứng trước đôi bạn tâm giao
đang nhường nhau mặc
chiếc áo tân hôn.
Chân đứng lặng im
trong cô tịch lạnh lùng,
mà bão tố dậy trong
ba tâm hồn đau khổ.
Nhưng tình yêu vẫn
không thể thay lòng kính mộ,
cũng như Vĩnh Hạ làm sao
thay thế được Băng Hồ.
Vĩnh Hạ!
Tôi vừa thay kính thương
cho lòng khinh rẻ.
Biết nói gì đây
cho tròn câu vẹn ý,
xin hiểu dùm
tâm sự của Thiên Lan./.
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
CÀ MAU VỌNG CỔ
CHÚC CÁC BẠN GIAO LƯU VUI VẺ