Đài cao nâng chén, phong quang vô hạn thiếu quân 
Thăng trầm đương bủa vây thân, Bạch Thoại gieo trớ trêu 
Thềm thiên cung gửi trao một ý cười luyến lưu 
Hoạ nên câu ái thương đan trong thù ân 
Gấm hoa nhuộm gót chân, khẽ lay quạt tiên 
Sầu lo chẳng vướng, đâu ngờ gánh lên nghiệt oan 
Nơi Bác Cổ trấn, thâm cừu giấu trong chữ Huyền 
Nghịch thiên tráo đi mệnh cách 
Hai tiếng Minh huynh kết thâm bằng 
Đổi ra trăm năm luân hãm chẳng nguôi 
Đồng Lô sơn hóa ma, sao thiên mệnh khó dung 
Qua Trầm Chu xót thương ai, Hàn Lộ kia tuẫn thân 
Vực sâu mai táng theo đoạn ái hận chẳng tan 
Rượu cay loang máu trong đêm mưa quạnh hiu 
Gấm hoa nhuộm gót chân, khẽ lay quạt tiên 
Sầu lo chẳng vướng, đâu ngờ gánh lên nghiệt oan 
Nơi Bác Cổ trấn, thâm cừu giấu trong chữ Huyền 
Nghịch thiên tráo đi mệnh cách 
Đôi mắt lưu ly sáng trong nào 
Nhuộm bi thương đem hơi ấm vùi chôn 
Nợ ai nhân quả trăm năm không đền đáp xong 
Đem đầu rơi tế vong linh, chẳng cầu người thứ tha 
Hận yêu nay khó chung, chẳng thấy được gió xuân 
Một câu tri kỷ thâm giao sao lặng thinh? 
Hoàng thành năm ấy, thân cô phiêu bạt gió sương 
Dung mạo thay đổi đến bên trả quạt cho cố nhân 
Ngoảnh trông theo bước chân, vạt hắc bào đã xa 
Đoạn tơ duyên cuốn theo cơn gió thanh nào