TRÍCH ĐOẠN HỒ QUẢNG
HUYỀN VŨ MÔN
Tác giả: Yến Ngân
---Nữ: ( Hoài mơ)
Toàn...gia oan thác
Song thân phải xa dương trần vì quân gian ác
Đành...sống đời ca nhi
Khuê nữ dấn thân phong trần
Hầu xướng ca vũ khúc
Sắc...tài Khuê My
Cánh hoa lấm trong ao bùn
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nào đâu xoá mờ mối thù vong gia oán xưa còn ghi.
Tiếng thống thiết ai bi gào thét
Bởi chiến chinh gieo sầu đau
Quan binh chẳng thương mạng người
Thành Trường An
Muôn dân chìm trong biển lửa
Ai đã khiến song thân ly trần
Tội tình chi cam phải phân ly
Sầu tang thương
Đời thê lương
Thù Tần vương giết Thế Dân dù cam mạng thác.
Xót xa nghẹn ngào
Suối lệ tuôn trào
Chờ ngày Dương nữ...
Báo thù...gia môn...!
---Nam: (Nói)
Khuê My!
Nàng đâu rồi?
Ta đến với nàng đây...!
---Nữ:
Thế Dân chàng!
sao chàng đến, mà lại không cho người báo trước?
---Nam:
Vừa hồi kinh bái mạng phụ hoàng
Là ta vội vã đến đây ngay
Vì ta quá nhớ nàng...
Ơ kìa, sao nàng lại nét u sầu buồn bã
Khoé mi buồn áo thấm châu rơi
Ai?...ai đã đem buồn tủi cho người?
Nói ta biết, ta sẽ trừng trị ngay tức khắc!
---Nữ: ( Xang xừ líu)
Chẳng ai làm thiếp buồn cả
Mà...mà...
Vì thiếp nhớ...chàng!
Tiếng giao cầm vắng bạn tri âm
Khúc Cao Sơn thiếu bóng non xanh
Lưu thuỷ buồn trôi chẳng chảy xuôi dòng
Nghe thanh âm, chim quyên sầu lẻ bạn
Đang bơ vơ giữa đêm trường hiu quạnh.
Mơ...dáng người trong giấc chiêm bao
Cho vơi bớt nhớ thương trông ngóng bao ngày
---Nam:
Thống lãnh binh hùng
Chinh nam phạt bắc
Dù góc biển chân trời
Tình này không xao lãng...
Đã là nam nhi
Mang mộng tang bồng hồ thỉ...
Dựng cơ đồ
Đường Quốc định giang san
Nên để tủi buồn vương mắt hồng nhan.
---Nữ: (Nói)
Thiếp chỉ nhớ, chứ không hề oán trách
Là nam nhi, chí tại bốn phương
Hơn nữa, chàng là công thần khai quốc đại Đường
Chàng lo nghĩa lớn, thiếp nào đâu nhỏ mọn
Tuy là chàng đến bất ngờ
Nhưng cũng may, thiếp đã chuẩn bị từ trước
Đây, chung rượu tẩy trần thiếp xin mời chàng nhấp cạn.
Và đây...đây vũ khúc dành cho trang dũng tướng!
(Tình khúc Chiêu Quân)
Trường An tấu khúc ca tiêu điều
Nhạc dặt dìu như đang cõi tiên
---Nam:
Thềm hoa vũ y chân lạc đào nguyên
Lòng trút bao sầu tư muộn phiền
---Nữ:
An giang san phò nên nghiệp Đế
Thiên thu danh truyền lưu hậu thế...
À a á...
---Nam:
Nàng tựa dáng tiên hằng nga
Làm ta ngất ngay hồn say
---Nữ:
Trăm năm tình duyên mãi mãi
---Nam:
Mong tình như lúc ban đầu
---Nam & Nữ:
Đôi chim trời tung cánh
Trúc mai cây liền cành
---Nam:
Tay nâng chén...quỳnh tương thấm mềm môi
Tình ta mãi không rời...
Á...đau quá...
Ta, bụng ta đau quá Khuê My ơi
Trong rượu...trong rượu này có...
---Nữ:
Ha ha ha! Phải, chính ta đã hạ độc vào rượu.
---Nam:
Ta lúc nào cũng thương yêu nàng
Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?
---Nữ: ( Ngựa ô Bắc)
Vì ta và ngươi có mối huyết hải thâm thù
Chính vì ngươi mà ta phải nhà tan cửa nát
Ta bắt...mi phải đền nợ xưa
Thế Dân là kẻ thù không đội trời chung
Đã gây nên điều tang tóc
Khi binh tấn Trường An
Biến Khuê My thành một cô nhi.
---Nam:
Đại trượng phu đã làm thì sẽ nhận
Chỉ e nàng lầm kế kẻ gian
Đặt chuyện thị phi đổ oan người vô tội
Nếu như nàng muốn ta phải chết
Dẫu thác đi ta cũng cam lòng.
---Nữ:
Sắp chết đến nơi
Mà vẫn âu yếm ngọt ngào
Tha cho ngươi là điều chẳng thể nào!
Vì mối huyết thù ta mãi không quên.
---Nam:
Nàng đối với ta
Chỉ là một chút duyên hời
Nhưng thâm tâm ta vẫn đợi chờ
Chờ một ngày nàng chuyển ý hồi tâm.
---Nữ:
Ngươi đừng mơ mộng nữa
Vì tình yêu của ta sớm chỉ dành riêng cho Nguyên Cát mà thôi
Chẳng ai có thể ngờ
Dương Khuê My nổi tiếng khắp thành Trường An
Một ngày nào đó, lại có thể thay tên đổi họ
Trở thành vương phi của Tứ hoàng tử.
---Nam:
Trừ...Lý Thế Dân này!
---Nữ:
Tại sao ngươi lại không trúng độc?
---Nam:
Nàng là nội gián bên cạnh ta
Thì tại sao ta lại không thể có nội gián bên cạnh đệ ấy?
Đã là người trong hoàng tộc
Dù không có ý hại người
Thì ta cũng phải biết cách tự bảo vệ mình chứ!
Bấy lâu nay ta luôn thủ lễ với nàng
Vì ta đã sớm biết, nàng là nữ nhân của Nguyên Cát
Ta không phải là phường ham mê tửu sắc
Đến nỗi không phân biệt được ai bạn, ai thù!
---Nữ:
Rượu độc không giết được ngươi
Thì chính tay ta sẽ lấy mạng của ngươi...!
---Nam:
Nàng đi đi...
Nàng không phải là đối thủ của ta.
Đừng uổng công vô ích!
---Nữ:
Ngươi không sợ ta quay lại báo thù hay sao?
---Nam:
Nếu như hận thù là lẽ sống của nàng
Thì ta sẽ chờ nàng đến rửa hận bất cứ lúc nào nàng muốn!
Nhưng trước khi rời khỏi
Ta muốn biết vì sao
Nàng một mực cho rằng ta là kẻ đã sát hại cả nhà nàng?
---Nữ:
Vậy thì ngươi hãy xem đây...
Ngọc bội của kẻ sát nhân!
(Ly gia)
Nguyên Cát vì yêu ái hồng nhan
Mang cánh hoa xa nơi ao bùn
Sai tướng binh truy ra cừu nhân
Thù song đường quyết trả, diệt trừ Tần vương
Chính đạo quân của ngươi đã lạm sát người vô tội
Khiến cha mẹ ta phải cam uổng mạng!
---Nam:
Theo gương xưa dùng đức phục nhân
Chúng binh tướng chiêu an dân lành
Lệnh ba quân cẩn tuân theo lời
Ai giết người vô cớ bêu đầu chẳng tha
Quân lệnh như núi chẳng vị tình riêng
Không sai, đây là ngọc bội của ta
Nhưng trước khi vào thành
Ta đã không còn giữ nó
Huynh đệ hẹn ước cùng nhau
Tấn binh diệt Tuỳ
Dẫn quân chia hai ngã đường
Lập chiến công Trường An tương phùng
Ngọc bội làm vật tin đổi trao
Nguy nàn ứng cứu
Không màn tử sanh
A á à a...
Á a à à...
(Nói)
Khi dẫn quân chia làm hai ngã
Ta giữ ngọc bội của Nguyên Cát
Còn đệ ấy thì giữ ngọc bội của ta
Nhưng không ngờ
Nguyên Cát lại dùng nó
để bày điều vu khống.
Ngọc bội này
có phải nàng tận mắt thấy
Thế Dân đã để lại trong cuộc thảm sát hay không?
---Nữ:
Ta đã tìm thấy nó
Khi Nguyên Cát đưa ta về bái tế vong linh phụ mẫu.
---Nam: ( VC câu 4)
Vậy mà nàng còn chưa hiểu chân tướng hay sao?
Từ cổ chí kim vì nghiệp đế ngôi vương, vì tranh quyền thiên tử.
Lòng dạ con người trở nên sâu hiểm,
gây cảnh tang thương cốt nhục...tương...tàn.
Ta khóc cho ta hay ta khóc cho nàng!
Tuỳ Dạng Đế vì đăng cơ, mà nhẫn tâm sát phụ.
Tào Thực thoát chết bởi anh mình, bảy bước phải thành thơ.
Giết bào huynh, muôn thuở để tiếng nhơ
Nên mới mượn tay nàng, mà dứt tình huynh đệ.
Nàng vì ân tình, mà lầm tin gian kế.
Nguyên Cát lại vong thề, bội nghĩa phu thê.
---Nữ: (Thoại)
Không...ta không tin...
Ta không tin!
Nguyên Cát không lợi dụng ta
Chàng rất yêu ta
Chính chàng đã chuộc ta ta khỏi thanh lâu...
---Nam:
Và tự tay dâng nàng cho kẻ khác!
Nếu thực sự yêu nàng
Thì tại sao hắn lại để nàng ở bên cạnh ta,
Trong khi mình lại ôm ấp một người phụ nữ khác?
---Nữ:
Ngươi nối dối...ngươi nối dối...!
---Nam:
Ta không nói dối.
Người đó chính là Trương Tiệp Dư,
phụ hoàng rất tức giận
đã hạ lệnh truyền cả ba huynh đệ ta
hồi kinh đối chất.
Lời của ta có thể là giả
Nhưng kim bài của phụ hoàng
thì không thể nào giả được!!!
---Nữ:
Không...không...!!!
Nguyên Cát...
Chàng không lừa ta...
Chàng không lừa ta...
Chàng không lừa ta mà...!!!
Nguyên Cát!
Có phải vì thiếp là kỷ nữ thanh lâu
Nên không xứng cùng chàng
nên duyên giai ngẫu?
Nên chàng mới xem thiếp
là một quân cờ,
để mặc tình sai khiến...!
( Lìa dương thế)
Đời ca kỹ...
Tìm vui để dâng cho người
Tình chung...
Chỉ là giấc mơ xa mờ.
Tay ôm gối mộng
Trăm năm đá vàng một giấc chiêm bao
Hoa tường liễu ngõ
Đâu ước mình vào nơi cung vàng.
---Nam:
Đời ca nữ...
Lời ca điểm tô cho đời.
Buồn đau...
chỉ đành giữ cho riêng mình.
Đơn phương bóng hình
Tuy ai rất gần mà ngỡ xa xôi.
Tơ tình một mối
Chôn đáy lòng…
Sầu dâng nghẹn lời.
(Thoại)
Khuê My…
Dù nàng có là ai đi nữa
Thì ta cũng không để
Bất cứ ai xem thường nàng.
---Nữ:
Tại sao bấy lâu nay
đã sớm biết ta lừa dối
Mà người vẫn đối xử tốt với ta?
---Nam:
Vì ta không phải là gỗ đá.
Ta đã…ta đã…
(Vọng Kim Lang)
Ta đã yêu …thương
Với trái tim chân tình
Ôm giấc mơ riêng mình
Nàng dịu dàng đến bên đời ta.
Tay tiên lướt trên tơ đồng
Khúc nhạc lòng trỗi câu tình yêu.
Bàng hoàng, ngỡ ngàng
Khi chợt tỉnh giấc
Chỉ ta riêng mình
Đàn tương tư đã trót sai cung.
---Nữ:
Đớn đau xót xa trong lòng
Khi mộng tàn giấc mơ vội tan
Bao nhiêu tiếng yêu ban đầu
Giờ thôi đành gửi mây ngàn phương.
Nhưng ta đã hạ độc hại người,
Người không trách ta hay sao?
---Nam:
Tình yêu nào đâu phân lẽ đúng hay sai
Chỉ mong cận kề bên ai
---Nữ:
Nhưng đôi đàng giờ đành chia hai
Duyên chúng ta…
Không trọn trúc mai…
---Nam:
Khuê My,
Hãy để cho ta được che chở nàng
Từ đây, đến trọn đời, trọn kiếp.
---Nữ:
Không…
( Thập nhị lang ca)
Mối thâm thù…
Cuốn ta vào kỳ trận vương đế.
Ngày hôn lễ…
Tưởng trăm năm vẹn câu thề
Ai biết đâu
Mối duyên đầu nước trôi qua cầu
Tấm chân tình, trăng đáy hồ
Bóng trong gương chỉ là phù du.
---Nam:
Lòng đau xót…
Thấy ai tuôn rơi lệ sầu
Duyên trái ngang
Trách tơ hồng lầm se mối duyên.
Bao đắng cay
Bởi ngai vị vương quyền
Tình thủ túc
Đôi đàng tương tranh.
Khuê my, đừng rời xa ta!
---Nữ:
Trách cao dày, đã an bày
Duyên chúng ta không thành
Dệt mộng tình chung
với người trong kiếp khác…
để uyên ương tròn đôi.
---Nam:
Ta nơi đây sẽ đợi
Mong bước ai…quay về!
---Nữ:
Không…
Ta không thể…
Ta không thể…!
---Nam: (Thoại)
Khuê My, Khuê My…!
Ta sẽ đợi…
Ta sẽ chờ nàng hồi tâm chuyển ý.
Không phải kiếp sau
Mà là ở trong kiếp này.
Lý Nguyên Cát, đệ giỏi lắm
Dám làm giả ngọc bội để vu oan cho ta.
Nếu ta nói
Đây không phải là ngọc bội của mình
Thì Khuê My sẽ cho rằng ta nói dối
Nhưng đệ không thể ngờ rằng
Chuyện Lý Nguyên Cát làm được
Thì Lý Thế Dân này cũng làm được
Ngọc bội của đệ là giả
Ngọc bội của ta cũng là giả
Nhưng lòng tin của Khuê My
dành cho ta lại là thật.
Ta chỉ dùng cách của người
Để trả lại cho người
Ha ha ha…Nguyên Cát!
Hết lần này đến lần khác
Đệ đã bày mưu hãm hại.
Đệ đã muốn dùng độc hại chết ta
thì cũng đừng mong gặp được phụ hoàng
cùng Khuê My đối chất.
Đệ đã bất nhân
Thì đừng trách ta bất nghĩa.
Rồi đây Huyền Vũ Môn sẽ là tử địa
Giữa hai ta chỉ có một kẻ sinh tồn
(Ngũ Tử Tư đăng đàn)
Hận người chẳng nhân nghĩa
Tình này cũng nên dứt
Bao căm tức, dâng trong lòng
Tựa hồ sóng trùng dương
Tranh ngai vàng giành giang san
Hùng anh không thua nhườn cùng thi gan
Thành bại quyết tranh đương
Ngôi hoàng vương.
Kia Huyền Vũ Môn
Nấm mồ chôn lấp thâm tình
Máu nhuộm thành môn
Mãnh long tung hoành tranh châu.
Thắng vi vương
Bại khấu chôn đời
Ngư vượt long môn
Tay ta xoay chuyển càng khôn.
Kia Huyền Vũ Môn
Nấm mồ chôn lấp thâm tình
Máu nhuộm thành môn
Mãnh long… tung hoành tranh châu.
Rồi đây, giang san và mỹ nhân
Tất cả sẽ nằm trong tay Thế Dân đại đế!!!
-------Ticy Loan – Thanks-------