SEVEN
Bước vào đời bằng nước mắt... lớn lên lại khóc vì nhân duyên
Trái tim đang lành lặng thì chịu vết thương này đâm xuyên
Ở bên anh em không hạnh phúc... nên tìm người khác được đối đại
Sống Bên Khoảng lăng em không thể cười... điều này anh không hề chối cãi
Người ta lo em tất cả... Còn anh chỉ toàn là điều xấu
Mất mát anh ôm quá lớn... nước mắt có rơi anh đều giấu
Nỗi buồn anh giỏi sắp xếp... Nhưng niềm tin thì anh sai chỗ
Mình cùng nhau khi hạnh phúc... sao giờ Chỉ còn anh đau khổ
Cuộc yêu này anh đã thua... con tim không còn vực dậy nổi
Quen nhau mấy năm không nảy nở... còn người mới gặp lại đâm tròi
Quên một người từng quan trọng... dứt khoát không nghĩ đến hình dáng
Chúng ta chọn xa nhau... chọn điều tiêu cực làm mình chán.
Chọn ôm cô đơn vào lòng mình... có một nỗi buồn vô hình chung
Em buồn có người tâm sự... nỗi buồn của anh ai hình dung
Điều gì đến cũng sẽ đến... em vì một người mà quay lưng
Thằng công nhân không ổn định... đứng chung khung hình thì đâu xứng.
hook
Còn gì ở lại khi mình xa nhau... Em nói anh biết đi
Chừng ấy thời gian vẫn chưa đủ... để hiểu được những gì em đang nghĩ
Việc gì đến cũng sẽ đến... em vì một người mà quay lưng
Thằng công nhân không ổn định... đứng chung khung hình thì đâu xứng
Còn gì ở lại khi mình xa nhau... Em nói anh biết đi
Chừng ấy thời gian vẫn chưa đủ... để hiểu được những gì em đang nghĩ
Việc gì đến cũng sẽ đến em...vì một ng mà quay lưng
Thằng công nhân không ổn định... đứng trong khung hình thì đâu xứng
ver2
Hôm nay thật không tốt... Anh cầm phiên bản đã vỡ tan
Dinh thự hồi ức vừa mới xây... là cả tuổi trẻ anh lỡ mang
Việc em đi là ngoài dự tính... nỗi buồn cứ thế dừng nâng cao
Hạt giống tương tư em gieo xuống đất... để nở rực lỡ ở sân Sao
Đời Anh bán mình cho tư bản... những ngày thất nghiệp kèm ví rỗng
Em như địa đàn thật xa hoa... mà anh không trả nỗi phí cổng
Vài anh nhiễm đầy bụi trần... không đáng được thương như họ nói
Em thấy đấy điều kiện cuộc sống... và gia đình không Môn Đăng Hộ Đối
Dẫu có Quỳ như đức phật... tình mình vẫn không được công chứng
10 phần cố gắng anh đã làm... miệng đợi vẫn bảo là không xứng
Em đáng có điều tốt hơn... tay em ngọc ngà và kêu xa
Bàn tay anh trai sạn... đâu dám mơ mộng việc thêu hoa
Là do bản thân anh kém cõi... nên em lựa chọn việc rời đi
Duyên đến nay đã đứt lìa... lần gặp sau hãy để trời ghi
Chuyển xe này anh sai chỗ... vị trí bảI bến đã đứng nhầm
Mong cô gái anh thương nhất... yên ổn bên người chồng xứng tầm
Hẹn ước cũng thua cả tiền vàng... thấn tài nắm giữ chuyện tình duyên
Nguyệt Lão Ẩn cư gần kết tóc... làm chăm vạn người mất bình yên
Mơ ước giản đơn thành gian dở... giữa nơi phố thị này đông dân
Em đã tìm được lý do... không còn nên yêu thằng công nhân
Yêu em Anh quên mất... vốn dĩ đời anh Toàn giông bảo
Ngày em đi anh bảo trí nhớ... lưu bóng hình em vào trong não
Mãi không quên ngày hôm đó... bầu trời phủ kính cả mây đen
Em nghèo còn có người lấy... anh nghèo thì ai lấy đây em.