ĐOẠN KIẾP NHÂN DUYÊN
HẰNG NGA ĐÁO NGUYỆT “phần 2”
Tác giả: Quách Yến
Upbeat: Huỳnh Trung
NHÂN VẬT
Hậu Nghệ - NAM
Hằng Nga – NỮ
QUÊN HẾT TÌNH TRONG TIM
NỮ: Trời khuya
tuyết rơi giăng đầy
Nhìn xa trông về phương ấy
Lòng tơ rối quặn thắt tim này
Niềm ưu tư xin gửi vào đây
Người ơi
thấu chăng cho lòng
Nhìn trăng đêm dài chiếc bóng
Hồn theo gió
đến chốn phiêu bồng
Nhìn hoa rơi
nước cuốn ngược dòng
Thành quách cao sang buồn than
Hồn mãi chịu buộc ràng
Lòng chẳng mơ son vàng
Thầm ước đôi tim bền gan
Chữ hẹn thề vẫn chưa phai tàn
Đến nay sao đành rã tan
Còn đâu mối duyên ban đầu
Dòng châu tuôn sầu mi mắt
Người nơi đó tâm trí nơi nào
Dường tim đau
cung oán nghẹn ngào
“Người nơi đó tâm trí nơi nào
Dường tim đau
cung oán nghẹn ngào
Dường tim đau…
cung oán… nghẹn… ngào”
THOẠI
NAM: Dẹp! Dẹp hết đi...
Hằng Nga...
Nàng… Nàng không thể
vui lên cùng ta
đêm này được hay sao?!
Tại sao cứ phải
mặt ủ mày chau như thế chứ!
( Thở )
Như thế sẽ không đẹp đâu
nàng biết không?!
Nào... hãy cười lên đi mỹ nhân
Đã lâu rồi
trẫm không thấy nàng cười.
NỮ: Bệ hạ
THIÊN BẤT TÚC ( Ú LIU Ú XÁNG )
NAM: Mỹ nhân phân rõ
phật ý chuyện gì
Lòng khanh giấu kín
trẫm định liệu như hà
Nàng cần nói ra
để trẫm tường tri
sẽ phân xử ngay
Ưu tư trong dạ
ngày đêm đày đoạ
Trẫm xót thân hoa
càng thêm khổ cho ta
NỮ: Nếu như thiên tử
đã hỏi thật lòng
Thần xin tâu rõ
có xúc phạm oai trời
Người giùm thứ tha
nỗi khổ thân hoa
đến nay nói ra
Thiếp mang uất hận
vì muôn dân loạn lạc
Là bậc mẫu nghi
mà chẳng giúp được chi
THOẠI
NAM: Ý của nàng là...
NỮ: Muôn tâu bệ hạ!
GIANG TÔ ĐIỂU NGỮ
NỮ: Bệ hạ ơi
thứ cho bao... lời đen trắng
thần thiếp tỏ bày
Việc triều can gián
dừng ngay lệnh phán
tìm truy bắt người
Làm khổ toàn dân
Chúng sinh hận thù chất ngất
Người ra đi tìm chốn an thân
Cửa nhà tan hoang
già trẻ vong thân
Khẩn cầu thiên nhan
người giùm thi ân
NAM: Thôi đi nàng
chớ nói thêm chi
Ta ban cho nàng
ngôi báu mẫu nghi
Thì phải biết...thủ...thường
THOẠI
NỮ: Thiếp cầu xin người
đừng tàn sát
những đứa trẻ vô tội nữa mà
Chỉ vì vài lời trăng gió
mà chàng đã hết mực tin theo
Muốn luyện được
thuốc trường sinh gì đó,
thì phải nhất quyết
hy sinh mạng sống
của 1000 đứa trẻ hay sao
Điều đó thật hoang đường
thưa bệ hạ!
Các trọng thần trong triều
cũng đã bẩm tấu,
khẩn cầu thiên nhan
đừng vì một chút lợi riêng
mà gây nên thảm họa
Cảnh máu đổ muôn nhà,
cảnh mẫu tử phân ly
Xin người hãy nghĩ suy
mà xem xét lại
A NÀNG
NỮ: Các quần thần khuyên nhủ
khẩn cầu trên thiên nhan
Chúng dân đều ta thán
nhưng hoàng gia đâu màng
Hàng trăm đứa trẻ thác oan
do lòng tham đế vương bạo tàn
Luyện ra linh đơn thuốc tiên
mong trường sinh
thế gian trọn đời
NAM: Hoàng đế...vang danh..
Ngàn phương
kiếp oai hùng anh
Nàng chớ khi quân
Còn không nghe sẽ tan đời hoa
NỮ: Thiên công nào dung tha
Xin nghe lời phân qua
Loạn âm dương gây đảo điên
do lòng tham khiến chàng vô tri
NAM: Thôi chớ khẩn thiết mà chi
Khóc thương thảm bi
càng thêm vô ít
Là vua trị vì chúng dân
Lời ta đã phán...
ai nào không tuân…
THOẠI
NỮ: Bệ hạ!
NAM: Thôi đủ rồi! Hằng Nga...
Dù rằng trẫm đây
hết mực yêu thương nàng
Nhưng nàng cũng đừng ỷ lại
sự ân sủng đó
mà lên mặt dạy đời ta
Nàng chỉ cần
an phận thủ thường
trên ngôi vị mẫu nghi
Việc triều chính
từ nay không được nhắc đến
NỮ: Bệ hạ!
NAM: Nếu trẫm còn nghe thấy nàng
nhắc đến một lần nào nữa,
thì đừng trách
vì sao tình riêng ta không vị
NỮ: Bệ hạ...
HOÀNG MAI
NAM: Ngôi cao mẫu nghi
phải nên khiêm nhường
trướng hoa lầu son
Vì sao bất tuân
nghĩa thê không tròn
Tuyên ngôn đế vương
ai nào dám trái
Nhàm tai chẳng nghe
nói chi thêm phiền
NỮ: Phu thê với nhau
đổi trao bao lời
thiếp đây thật tâm
Chàng nên nghĩ suy
chớ nên sai lầm
Bao năm xót xa
tủi sầu cung cấm
Hoàng cung gác son...
khác chi giam...cầm…
THOẠI
NAM: Giam cầm à?!
Thật là nực cười!
Nàng là hoàng hậu,
dưới trướng của nàng
có biết bao nhiêu
là người hầu kẻ hạ
Tất cả quần thần, dân chúng
đều phải cúi đầu trước nàng
Dưới một người,
mà trên vạn người!
NỮ: Ngôi Hoàng Hậu này
người tưởng thần thiếp
cần nó lắm hay sao?!
NAM: Nàng...
NỮ: Cho dù thiếp
có ở trên vạn người
đi chăng nữa,
nhưng đối với người còn lại
thiếp đã không còn
sự tin tưởng và kính trọng
Thì cuộc sống này
còn có ý nghĩa gì đâu chứ
NỮ: Kể từ ngày chàng được ngự
trên ngôi cao chín bệ
Thì chàng đã quên rồi
lời ước thệ khi xưa
Thường nhật đều đắm chìm
trong tửu sắc đẩy đưa
Trổi dậy lòng tham,
ích kỷ bạo tàn
Thì chẳng khác gì
một hôn quân bạo chúa!...
NAM: Nàng dám mắng ta?
Hằng Nga...
( Tức giận tát vào mặt Hằng Nga)
Hả? Ta..ta làm sao thế này
Hằng Nga, ta.. ta xin lỗi,
ta xin lỗi nàng
Ta thật sự…
Thật sự trẫm không cố ý..
làm nàng đau ( lúng túng )
Nàng.. nàng có sao không
Không biết vừa rồi
ma xui quỷ khiến thế nào
ta đã lỡ ra tay với nàng
Mong nàng hãy thứ lỗi cho ta
NỮ: Người là thiên tử
thì làm sao thần thiếp
dám trách người kia chứ ( khóc )
NAM: Hằng Nga!.. Nàng có biết
nỗi sợ lớn nhất
của cuộc đời ta là gì không?..
Là..để mất nàng!
Ta sợ có một ngày,
đôi ta phải già phải chết đi.
Thì lúc ấy ta không biết
phải đối mặt với nó
như thế nào nữa
Ta sợ!....
Ta sợ sẽ không bao giờ
được gặp lại nàng nữa
Vì… vì ta rất yêu nàng…
nên ta rất sợ
phải đánh mất nàng,
Hằng Nga à ( ôm lấy Hằng Nga khóc )
ĐỪNG TÔ ĐIỂM GIẤC MƠ AI
NAM: Mình bên nhau
bao ngày qua
Chữ yêu đương không xóa nhòa
Sợ một mai ta lìa xa
Tử sanh quy luật an bày
Cần trường sinh mãi mãi
Nghĩa phu thê lâu dài
Chữ tử sanh đoạn lìa từ nay
NỮ: Dược trường sinh
đã gây oan nghiệt triền miên
Vì lợi riêng
để nhân sinh vươn thảm phiền
Đừng biện minh vô ích
chỉ khơi lòng đen tối
Tiếng oán than xót dạ vô hồi
Lời khuyên trên hoàng gia
Nghĩ suy an nguy nước nhà
Chàng tường chăng ngoài xa
Tiếng kêu thê lương thảm hoà
Đừng để tâm tha hóa
Tham sân si trị vì
Chỉ chuốc mang...
thêm nhiều sầu bi…
VỌNG CÔ
NAM: Hậu Nghệ ngày xưa
đã anh dũng cứu nguy
thì muôn dân phải khắc ghi
đáp đền ơn cứu...tử...
Nếu giữ nghĩa tôi trung
thì có xá chi là cái chết..
vẫn chưa hết công lao
báo đáp ơn...
này….
BỐNG ĐĂNG TÂM KHÚC
NAM: Vì ra tay cứu nguy dân lành
phải mang tội tình
luật hình không tha
Có ai hay tường
NỮ: Bởi dân chúng lòng thương
hiểu thông điều ân đó
Nên nay nhất tâm khuôn phò
Chữ ân thể trùng khơi
Thiếp đây nào vơi
Bên ai nắm tay không rời
thủy chung trọn đời
một lời không phai
LY HẬN
NAM: Nàng ơi
Kề nhau ấm trong vòng tay
Đừng rời xa ta
Chốn cung chương
cô độc một mình
Đế vương cung đình
Nặng lòng tư lương
Nàng ơi có thấu
Sợ tạo hoá chia ly tình ta
Tan rã hương nguyền
Nhìn vào gương nga
ta xót xa nghe lòng đau
NỮ: Ngày xưa
Thầm yêu mến trang hùng anh
Chàng khôi ngô
Nét phương phi
nhân từ thiện lành
Kiếp tai dương trần
Ruộng đồng khô khan
Mầm xanh héo úa
Chàng không quản
xuống nơi trần gian
Bắn chín mặt trời
Phạm luật thiên quy
phải xuống nơi
dương trần đoạ đày
NAM: Gian lao không màng
nàng theo ta đến dương gian
Đôi tim chung đàng
kề bên nhau
bao khó khăn vượt qua
NỮ: Ruộng nương
sớm hôm cần lao
Kề bên nhau
Dưới mái tranh
đêm dài quạt nồng
NAM: Nghĩa duyên vợ chồng
Đồng lòng chung vai
Dựng xây tổ ấm
NỮ: Giờ giây phút
khi xưa còn đâu
Ngôi báu cung vàng
Đã dần phai tan...
chữ yêu thêm buộc...ràng
HẾT PHẦN 2
Mến tặng Phương Diệp Tỷ
Và Tình Nhi Muội
Chúc các bạn hát hay
Vui vẻ