TÂN NHẠC
Nam: Bóng đò
cập ngang bến sông
Biết anh sang
lòng em vui thầm.
Viết bài
thơ trên giấy hoa
mang tiếng yêu
gởi trao tình em.
Nữ: Thầm mong
ông tơ se mối
để cho hai đứa
mình gần nhau.
Hẹn mai
đông qua xuân tới
đón em về
cho trọn tình anh.
Nam: Có ngờ
một hôm nước lên
đưa con đò
rời xa bến chờ.
Áo hồng
người vui kết hoa
có nhớ xưa
ấm êm tình ta.
Nữ: Mình em
trên con bến vắng
ngóng con đò
anh dần mờ trôi.
Lòng đau
nghe môi mặn đắng
trách con đò
sau đành rời xa.
Nam: [Lòng đau
nghe môi mặn đắng
trách con đò
sau đành... rời…xa.]
VỌNG CỔ (CÂU 1)
Nữ: Đọc lại trang thơ
em viết cho anh
mà ngày xưa cứ
ngập ngừng chưa dám gởi…
Mỗi bận hoàng hôn
em ra vào ngóng đợi
khi gặp mặt người yêu
thì lòng dạ rối tơi... bời.3.08
Em mượn vần thơ
muốn gởi ý trao lời…
Nhưng em lại lo
trên đường đời vạn ngã,
biết người ta
có yêu mình giữ
lòng dạ thủy chung.
Nam: Anh nào phải vô tình
như gió thoảng mây đưa,
thương nhớ từ lâu
nhưng lời yêu chưa bày tỏ.
Nữ: Tình yêu đầu
còn bỡ ngỡ
nơi đây sao anh
nỡ đành quên
bao tháng ngày chung lối…
THƠ
Nam: Đêm đêm
mơ bóng tưởng hình
Yêu anh em nguyện
trao tình trăm năm.
Nữ: Người như
tăm cá bặt tăm,
Bỏ quên bến đợi
âm thầm riêng em.
VỌNG CỔ (CÂU 2)
Nam: Biết phải làm sao
khi người đi kẻ ở,
duyên nợ đôi ta
đành dang dở muôn đời.
Thuyền đã sang ngang
là bỏ bến xa bờ…
Nữ: Đám cưới người ta
em thẫn thờ trong dạ,
đứng nép bên đường,
lã chã giọt sầu rơi.
Nam: Anh đi rồi
thương ngọn gió mồ côi,
nhớ ánh mắt tiễn đưa
lòng bồi hồi xúc động.
Nước ngược dòng trôi
thuyền ra biển rộng,
thời gian sẽ làm
giấc mộng sớm tàn phai…
PHỤNG HOÀNG
Nữ: Anh ơi!
đã bao lần em
tự nhủ lòng…quên.5.47
Nhưng càng thương
càng nhớ anh nhiều.
Mối tình đầu ly tan.
Dòng lệ tràn khô nguồn
ôm nỗi buồn bã
số vô duyên
Cánh hoa tàn
nhạt sắc phai hương.
Anh đã có gia đình
Vết thương lòng vẫn còn đau.
Nam: Lá thư tay
anh đọc muộn màng
Dòng mực nhòa
lệ của ai rơi.
Có ngờ đâu
em vẫn đợi chờ
Vẫn âm thầm
lẻ bóng đơn côi.
Nữ: Số kiếp long đong
đành thôi số phận.
Chớ em đâu,
trách giận than phiền.
Kể từ khi
ván đã đóng thuyền
trái tim thành giá băng.
VỌNG CỔ (CÂU 5)
Nam: Em dối lòng thôi
bởi nỗi đau kia
vẫn còn nguyên
tận cùng trong sâu thẳm…
Tâm ý em trao anh
lạnh lùng ngoảnh mặt,
bỏ bến sông quê
đành dậm nát
khói…chân....tình.7.45
Nữ: Anh hạnh phúc bên ai
em đếm bước riêng mình…
Lỡ hẹn lỡ duyên
nên tâm tình nặng trĩu,
lá rụng ven đường
chắc đã hiểu lòng em.
Nam: Xuân hạ thu tàn
đông lạnh giá bao phen.
Anh chẳng sang thăm
nên lối mòn rêu phủ.
Hạt nắng mong manh
đợi hoàng hôn trú ngụ.
Anh trở về đây
sao bến cũ tiêu điều.
LÝ TRĂNG SOI
Nữ: Theo thời gian,
con sáo sang sông rồi.
Anh về nơi đây,
phút giây tương ngộ,
khơi dòng suy tư
ngã nghiêng con đò.
Nam: Nghe lời ai,
mà tim ray rứt,
xâu xé từng cơn
Ngày anh đi
mưa rớt trên sông
dây tơ hồng
xe mối lộn người ơi.
VỌNG CỔ (CÂU 6)
Nữ: Hai mảnh con tim
chưa hòa chung nhịp thở,
đã vội chia phôi
vời vợi đến muôn trùng.
Lần cuối cùng
em đọc lại thơ xưa,
rồi buông bỏ
thả trôi dòng ký ức.
Nam: Giọt nhớ giọt thương,
giọt sầu đang rưng rức,
mưa phủ giăng trời
thêm nặng bước chân đi./.9.48