Rượu say dạo Hàn Sơn chốn đây,gió tuyết ngập trời
Một hơi khí lạnh thêm túy hương,rơi đầy núi sông
Trời xanh nhuốm màu khói mây,đàn chim tước vội bay về
Lại ngà say,nhấc tay áo đẫm ướt rượu.
Tuyết hoa lượn quanh giá lạnh,vạn dặm trắng màu tuyết
Lão nhân đầu bạc,mang con cháu hạ sơn.
Rượu say túy lúy một thân
Xem tiên nữ cười khuynh thành
Ly biệt Hàn Sơn,chẳng biết khi nào về.
Ta một thân đón gió mong lưu vài bước
Gió lạnh sao chẳng cuốn nỗi đau thầm lặng
Hàn Sơn hỡi chớ khóc chi
Ta dẫn người đi
Kính rượu thành tâm dẫn người đi.
Lối về chẳng có tấm thân hóa hàn băng
Sao hàn băng chẳng thấu tâm ta đổ lệ
Hàn Sơn hỡi chớ khóc chi
Ta dẫn người đi
Mỹ cảnh họa lên dẫn người đi.
*
Rượu say dạo Hàn Sơn chốn đây
Quyến luyến cảnh đẹp
Tiên y mỹ nhân tựa chiêm bao,cười vui tấu đàn
Người xem tuyết phủ thế gian
Người xem nước đã thành băng
Như mộng này,trước mắt mãi dài lâu.
Ta một thân đón gió mong lưu vài bước
Gió lạnh sao chẳng cuốn nỗi đau thầm lặng
Hàn Sơn hỡi chớ khóc chi
Ta dẫn người đi
Kính rượu thành tâm dẫn người đi.
Lối về chẳng có tấm thân hóa hàn băng
Sao hàn băng chẳng thấu tâm ta đổ lệ
Hàn Sơn hỡi chớ khóc chi
Ta dẫn người đi
Mỹ cảnh họa lên dẫn người đi.
-Lời: Nhan Ẩn-