Trích đoạn ĐÊM LẠNH CHÙA HOANG__Hợp ca
Tác giả: Yên Lang
--UP BEAT--
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
ROOM: CÀ MAU VỌNG CỔ
ID:904437
___o0o___
-Lối Thơ-
[Cao Nguyên Bình:] Đêm nay
trời bổng lên cơn bão nhỏ
ta phải về đâu,
ta sẽ về đâu?
Tình yêu đã mất,
mộng mị tan rồi,
đường dong ruỗi
một mình ta cô độc.
[Lý Hồng Miên:] Cao huynh
[Cao Nguyên Bình:] Cô nương… tôi đã nói
với cô nương từ dạo ấy
tôi đã có rồi
hình ảnh một người yêu.
[Lý Hồng Miên:] Nhưng người ấy
không yêu lại Cao huynh
Người ta đã theo đuổi
một bóng hình nào khác…
-Vọng Cổ Câu 4-
[Cao Nguyên Bình:] Vâng, đó là nỗi
thầm lặng xót xa
mà tôi không bao giờ hờn trách,
vậy thì Lý Hồng Miên
đừng vội trách tôi
là một kẻ…
…vô…
…tình...
Tôi đã yêu
và đang khổ lụy riêng mình.
Khi đã đánh mất
một ảnh hình tuyệt diệu
mà tôi gìn giữ
bấy lâu nay.
Chợt tỉnh ra
thì mộng mị đã tan rồi
tôi lủi thủi
đi vào trong mưa bão.
Như một tên hành khất
lạc loài cô độc
không biết nơi đâu
là quán trọ của linh hồn.
-Câu 6-
[Lý Hồng Miên:] Cao huynh ơi,
em hiểu rồi
tâm sự của Cao huynh,
nỗi niềm đó
em cũng đang
mang trong tâm khảm.
[Cao Nguyên Bình:] Phải rồi, mình là
hai kẻ giống như nhau,
hai tâm sự
cùng chia nhau niềm đau xót.
Hai cánh chim bay
ngược chiều gió lạ,
rồi bâng khuâng,
rồi cảm lụy giữa đêm nay.
Ngoài kia bổng nhiên
heo may sầu trở lạnh,
chợt nhớ mùa thu
đã chết rồi,
kẻ viễn hành
trong cô độc,
chẳng có người yêu
may áo ngự hàn.
[Lý Hồng Miên:] Cao huynh ơi,
đây là tiếng nói sau cùng
của một kẻ
trọn đời mang khổ lụy.
Tình yêu đó
em đành vội vàng trả lại,
vừa hé nhụy vội phai tàn
đúng là số phận phù dung.
-Thoại-
[Vương Bích Tuyền:] Chủ quán…
hãy cho ta một vò rượu.
[Tần Lĩnh Sơn:] Chủ quán…
hãy cho ta một vò rượu nóng.
[Vương Bích Tuyền:] Sơn ca...
[Tần Lĩnh Sơn:] Vương Bích Tuyền, sao hôm nay
em lại đến nơi này.
[Vương Bích Tuyền:] Không phải hôm nay
mà từ nhiều hôm về trước,
tiểu muội đã đến đây
ngồi một mình trong quán vắng,
dõi mắt trời xa
chờ đợi một bóng người.
[Tần Lĩnh Sơn:] Tuyền muội chờ ai?
-Vọng Cổ Câu 4-
[Vương Bích Tuyền:] Chờ một người trai
đã mấy trăng xa
Hàn Phong Cốc…
Để một mình em
giữa núi rừng hiu quạnh
nghe cô đơn
trĩu nặng…
…linh...
…hồn...
Hàn Phong Cốc vắng anh
cây đá cũng nghe buồn.
Những ngày cuối thu
sương lam mờ đỉnh núi,
em âm thầm
trông đợi một người xa.
Nhưng bên em
chỉ có gió heo may trở lạnh,
một cánh chim về
muộn cuối chân mây.
Người đi từ độ
vào sương gió,
đã mấy mùa trăng
cách biệt rồi.
[Tần Lĩnh Sơn:] Vương Bích Tuyền
em cô đơn
và buồn bã đến thế,
còn Đại sư ca đâu?
sao không an ủi, vỗ về em...
[Vương Bích Tuyền:] Đại sư ca
vẫn an ủi vỗ về
nhưng lòng em
không bao giờ nguôi thương nhớ.
Vì ... em đã yêu anh ..
-Câu 6-
[Tần Lĩnh Sơn:] Đừng .. Bích Tuyền ơi,
em hãy nhìn kia
một nụ hoa hàm tiếu
sắp mở hồn ra
mà trải nắng dầm sương.
Lòng ngất say
chờ gió để tỏa hương
mà vội vã không dè được
mưa mai, gió chướng.
Ôm trọn mộng
trong cánh non yếu mỏng
phong vũ nắng sương
nào thương tiếc cánh hoa mềm.
Nắng trong vườn
cũng đủ làm đẹp hướng dương,
vọng tưởng làm chi
ánh mặt trời rực rỡ.
Khoảng cách quá xa xôi
càng đau tâm sự
tắt ánh mặt trời
là xơ xác cánh hoa xuân.
-Thoại-
[Vương Bích Tuyền:] Kìa.. Đại sư ca,
Đại sư ca đến tự bao giờ ?
[Cao Nguyên Bình:] Đến đây từ lúc
em gục khóc.
[Vương Bích Tuyền:] Đại ca…
Đại ca có nghe gì không?
[Cao Nguyên Bình:] Đại ca nghe thèm
một bình rượu ấm
Đại ca nghe thèm một lời
tâm sự giữa sương khuya.
[Tần Lĩnh Sơn:] Đại ca, gặp tiểu đệ
đại ca không mừng sao?
[Cao Nguyên Bình:] À, đại ca mừng lắm chứ.
-Nam Xuân-
[Tần Lĩnh Sơn:] Thôi, tiểu đệ biết rồi.
Tiểu đệ đã vô tình
làm đại sư ca buồn bã…
Nhưng lòng của tiểu đệ lúc nào
cũng thương tưởng đại sư…
…ca...
Như một thâm tình
đã sớt chia,
dù mai này chia phôi,
đường vạn nẻo xa xôi.
Em vẫn giữ trong lòng,
một tình cảm vuông tròn,
nhựng kỷ niệm vui buồn
của thời sống bên nhau.
[Vương Bích Tuyền:] Với ngày tháng thương đau
chất nặng tuổi ngu khờ
em chờ đợi đến bây giờ,
rồi tủi buồn thêm hơn.
[Cao Nguyên Bình:] Sơn đệ ơi, niềm ước vọng
của một cô gái ngây thơ
đã gửi trọn tâm tư
cho Sơn đệ từ lâu…
-Nhạc-
[Cao Nguyên Bình:] Mây trắng bay
lá rụng đầy sân vàng,
thương nhớ về đâu
nghe lòng vương
sầu thương thiết tha,
trăng đã lặn chốn xa
thương thương nhớ nhớ một người,
bên nhau đã bao lâu
sao vẫn một
mình thương nhớ ai.
Mưa lá bay
ngấn lệ nào rơi trào,
mơ ước còn đâu
cho lòng riêng buồn đau xót xa.
Trăng đã lặn chốn xa
thương thương nhớ nhớ một người,
bao thu đã bên nhau,
sao vẫn mịt mùng xa vắng nhau…
-Vọng Cổ Câu 4-
[Lý Hồng Miên:] Trời ơi
tôi lặn lội về đây
tìm kiếm Cao huynh
với một tâm tư đầy thương nhớ…
Nhưng ước mộng từ đây
đành gửi theo mây
theo gió lạnh…
…xa…
…mờ...
Còn gì đâu
tâm sự kẻ ngu khờ.
Còn gì đâu
giấc mơ ngày gặp gỡ
với bao nhiêu
niềm ao ước bâng khuâng.
Cao huynh ơi,
em chỉ buồn
cho thân phận của em,
kẻ đến muộn
thì đành về muộn.
Mang thương nhớ
cũng không tròn thương nhớ
ước vọng tương lai
thêm buồn bã kiếp hoa tàn.
-Câu 5-
[Cao Ng Bình:] Không, Lý cô nương ơi,
xin đừng quá ưu tư buồn thảm,
vì lòng tôi cũng thảm buồn
nào khác cô nương.
[Lý Hồng Miên:] Nghĩa là sao, hở Cao Huynh.
[Cao Ng Bình:] Nghĩa là tôi với cô nương
cùng mang chung niềm tâm sự,
của hai kẻ vừa yêu,
vừa khổ lụy giấc mơ đầu.
Mộng mị yêu đương
xin gửi lại cho đời.
Tôi sẽ vẫn là
một cánh chim đơn lẻ,
bỏ lại sau lưng
những kỷ niệm thân yêu.
Xin Lý Hồng Miên
hãy quên bỏ tôi đi
để gìn giữ
tương lai nhiều mộng đẹp.
Đừng mơ đừng tưởng
một mùa thu đã chết
với bao nhiêu
xác lá rụng quanh đường./.
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
CÀ MAU VỌNG CỔ
CHÚC CÁC BẠN GIAO LƯU VUI VẺ