Chim tung bay
hót vang trong bình minh
Chân cô đơn
áo phong sương hành trình
Từ Long An, Mộc Hóa, Mỹ Tho
Xuôi về Gò Công, Tiền Giang
Ngút ngàn như một tấm thảm lúa vàng
Thương em tôi áo đơn sơ bà ba
Trên lưng trâu nước da nâu mặn mà
Hò hò ơi!
Cây lúa tốt tươi thêm mùi phù sa
Đẹp duyên Tháp Mười
quên đời tảo tần vui cười
Quýt Cái Bè nổi tiếng ngọt ngây
ai ăn rồi nhớ mãi miền Tây
Ngồ ngộ ghê
gái miền Tây má hây hây
Chất phác bao đời bao thế hệ
Phù sa ơi đậm tình hương quê...
Qua Long Xuyên đến Vĩnh Long Trà Vinh
Sông quê tôi thắm trong tim đậm tình
Phù sa ơi,
ngây ngất bước chân tôi về không nỡ
Ở cũng chẳng đành
quê miền đất ngọt an lành
Quê hương tôi
chín con sông bên Cửu Long
Dân quê tôi
sống quanh năm bên ruộng đồng
Từ ngàn xưa
cây lúa đã nuôi dân mình no ấm
Phù sa mát ngọt
như dòng sữa mẹ muôn đời
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong
vui niềm vui ấm no cuộc sống
Miền Đồng Tháp ruộng lúa mênh mông
yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng
Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận
Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ
Đi về Minh Hải hay đi về Kiên Giang
Đi về Sa Đéc hay là về An Giang
Miền Tây ơi!
Vựa lúc miền nam hai mùa mưa nắng
Miền Tây ơi!
Sông nước Cửu Long chín nhánh phù sa
Đất lành khắp chốn nở hoa
vun bồi mạch sống mượt mà môi em
Vầng trăng lên theo bước chân đi
qua đường quê mấy nhịp cầu tre
Hàng cây xanh in bóng nghiêng che
quanh vườn ao đóm khuya lập lòe
Ai đi miền xa nhớ về quê nhà
Thăm con đường xưa bến cũ miền Tây
Tiếng cười giọng nói
trong có tình thân thương
câu hò câu hát
nghe dạt dào quê hương
Đêm trăng thanh
chiếu trên sông Cần Thơ
Vang xa xa thoáng câu ca hò lờ
Về Tây Đô nhớ ghé Sóc Trăng
nghe điệu lâm thôn
Dù kê hát đình
nhưng tình cảm gần gũi mình
Nắng sớm về trái chín thật mau
Cơn mưa chiều tưới mát ruộng sâu
Phù sa ơi
bốn mùa cây trái đơm bông
Gái bên trai tình quê thắm nồng
Điệu dân ca ngọt ngào mênh mông
Sông quê ơi
nắng mưa bao ngàn xưa
Tôi không quên lũy tre xanh hàng dừa
Về Bạc Liêu
nghe hát sáo câu sau đờn vọng cổ
Cà Mau cuối nẻo
đôi lời gửi lai chút tình
phù sa ơi
ngây ngất bước chân
tôi về không nỡ
ở cũng chẳng đành
thương miền đất ngọt an lành