Nói Lối:
Anh Ơi!
Có những đêm dài giá lạnh.
Phụng Hoàng:
Em âm thầm hồi tưởng chuyện ngày... ưa.
Ở làng Mỹ An a thẳm
có hai người yêu nhau say đắm.
Anh khải cung đàn
nhẹ dìu theo tiếng em ca.
Cung đàn nhặt khoan,
anh ru hồn em
say theo khúc nhạc bổng trầm.
Rồi mỗi lần
đàn chùn dây lạc phím,
em mỉm môi cười
bảo sai là tại nơi anh...
Rồi hôm nay đây...
anh bỏ ra đi
vì tương lai
em đen tối mịt mờ.
Anh bỏ ra đi
không đợi không chờ.
Để chạy theo
tiền tài danh vọng.
Bội ước vong thề
quên bỏ mối tình ưa,
em cố tìm quên
trong lời ca tiếng nhạc.
Để vơi đi
bớt nỗi đau sầu.
Nhưng ngày tháng
vẫn cứ đong đầy.
Em đâu ngờ...cuộc đời,
sao lắm đắng cay.
Mình mãi yêu người
mà chẳng được người yêu.
Bởi vật chất tiền tài
hay vì nhung lụa phấn son...?
Rồi ngày mai đây
mỗi lần em ca,
ai sẽ vì em
mà nắn nót cung đàn?
Ai sẽ dỗ dành,
mỗi khi em hờn dỗi?
Thôi chúc anh trọn đời
hạnh phúc với người ta.