Ôi vấn vương làm sao
tiếng tơ ngũ cung thăng trầm.
Ngỡ tim nhủ thầm
nghe cung đàn ót a lòng đau
Nhớ ai mấy đêm trăng buồn
lòng dạt dào ót a đầy vơi.
Từng chiều bên bờ
sông buồn hiu hắt
lắng nghe cung đàn.
Người ơi in nhắn gởi đôi câu.
Cánh chim hải âu bay về
nơi quê nhà mang nỗi trong mong,
nhớ thương biết bao cho vừa,
giờ a rồi tiếng ưa còn đâu.
Dù không là nơi cắt rốn chôn nhau
quê em như là quê anh.
Một lần uôi về Bạc Liêu
bao nhớ thương muôn đời không nguôi.
Tiếng tơ cung đàn
nhặt khoan ai dạo lên
giữa đêm trăng vàng
mơ màng mấy câu Hoài Lang.
Ôi mến yêu,
quê người Bạc Liêu
mảnh đất kiên cường
qua bao thời gian
vẫn luôn khắc nghi lòng ta.
Trăng vàng đêm nay sáng soi
và có ai
hát lên câu Hoài Lang.
Tiếng đàn kìm buông thiết tha
hòa tiếng ca
ngất ngây cỗi lòng.
Đưa người đấm chìm mộng mơ
theo cung bạc
bổng trầm bay a.
Nghe...tiếng chim gọi đàn
bay về nơi a.
Nằm nghe sóng ô
gõ nhịp song loan.
Đàn ai rao sáu câu
não nùng bi ai
hòa chung câu hát năm ưa
tiếng tơ nghe não nuột
nghe đượm buồn
thương về Bạc Liêu.
Nhớ...tiếng ca năm nào
là từ phu tướng.
sắc phong lên đàn,
thiếp vào ra,
luống trong tin chàng,
quặn đau ran vàng ý a...
Đưa..tiễn ai lên đường
ra ngoài quan san
ngóng trong võ vàng
phận hồng nhan.
vái van cho chàng,
đặng bình an
đêm ngày khóc than.
Chờ ai...?
như hóa hòn vọng phu.
Ôi giọng hò nhặt khoan
ai trỗi lên
tiếng đàn chứa chan.
Ngồi đây,
giữa đêm trăng vàng,
nghe não nùng,
ai hát bài dạ cổ?
Ai có về Bạc Liêu,
nghe tiếng ưa
vẫn còn đâu đây.
Bóng Cao Văn Lầu
vẫn không mờ phai.
Tháng năm qua rồi
vẫn luôn nồng say.
Say điệu đàn tri âm,
say tiếng tơ loan,
em hát giữa đêm buồn.
Cho lòng anh thương,
cô gái chân quê
đừng gieo làm chi.
Bao nổi sầu
lòng cô gái nghèo.
Mai mốt này,
người đi mất rồi.
Nhớ quá câu ca
điệu đàn buồn.
Trời đêm,
bên ánh trăng khuya.
Ai hát bài vọng cổ?
Nhớ thương dạt dào,
quê nhà Bạc Liêu.
Mãnh đất tôi yêu,
muôn đời không phai
dù a cách bao lâu....