Người luôn khiến em thua cuộc
Trong trò chơi anh tự thêu tự vẽ nên
Rồi lại đến quan tâm
Vờ như anh dang tay cứu em ngay đoạn kết
Tình yêu khiến em quên gọi tên
Những cảm xúc chưa đúng vừa chớm lên
Thế nên đã sai càng thêm sai
Đến lúc soi gương
Hoang mang em không còn là em
Bởi lẽ bao nhiêu năm qua
Em chưa từng nhìn xem
Cái cách anh luôn vô tâm nhân danh để tâm
Để em chẳng thể nào tin rằng
Sau chia tay em thấy cuộc đời này
Vui hơn nhân lên theo từng ngày người đâu hay
Ta đã toxic đến mức này
Thôi em xin rút đây
Con tim em đơn phương đầu hàng
Vì anh gieo bao cảm giác ngột ngạt
Làm em hoang mang
Tại sao hai ta không rõ ràng
Cho chương mới sang
Tại sao anh cứ làm
Em cảm thấy mình luôn sai với anh
Tại sao anh cứ làm
Em cảm thấy mình chưa xứng với anh
Cây qua bao mùa sương thì hoa sẽ dần nở
Và Ngọc cần phải mài để trở nên rực rỡ
Mài ngọc hoá thành sắc
Nhuộm màu tiếng lòng em
Mài ngọc hoá thanh âm
Toả sáng bao người xem
Thuyền qua bao giông tố
Mới nhìn thấy đại dương sâu
Người đi qua giông bão
Mới hiểu thấu được cơn đau
Em đã vượt qua hết
Những năm tháng dài thâm sâu
Để giờ đây mới biết
Ta đã không còn trong nhau
Kết thúc đi anh
Em xin bước ra khỏi màn đêm
Những nỗi cô đơn anh trao
Em xin mời anh nếm
Đến lúc em buông đôi tay chắp cánh vụt bay
Về bầu trời tự do em thuộc về
Sau chia tay em thấy cuộc đời này
Vui hơn nhân lên theo từng ngày người đâu hay
Ta đã toxic đến mức này
Thôi em xin rút đây
Con tim em đơn phương đầu hàng
Vì anh gieo bao cảm giác ngột ngạt
Làm em hoang mang
Tại sao hai ta không rõ ràng
Cho chương mới sang
Tại sao anh cứ làm
Em cảm thấy mình luôn sai với anh
Tại sao anh cứ làm
Em cảm thấy mình chưa xứng với anh
Cảm ơn người đã soi tỏ chính em
Để em tìm thấy lối ra cho mình
Rất hy vọng anh sẽ tỉnh thức mau
Tổn thương ta đã có sẽ phai màu