Người như cơn gió chẳng thể ôm lấy 
Giấc mơ ngàn năm chôn giấu 
Thiên đường không lối thoát 
Vết thương chữa lần nguôi ngoai 
Thuốc một điếu chưa tàn khói nhưng nào có buông được 
Anh là mộng lòng không thể quên. 
Người như cơn gió biền biệt theo mây 
Khóc than lòng thêm tan nát 
Câu bình an chưa nói 
Rét đông chiều lạnh vừa sang 
Cố kìm nén nụ cười ấy 
Men rượu vơi lại đầy 
Mà nỗi buồn tựa mơ chẳng ngừng... 
Người ấy nếu không đến 
Gửi trao em lời yêu 
Thì thế giới em chắc bình yên 
Em sẽ chẳng chìm đắm 
Lạc giữa biển gian dối 
Tưởng rằng trọn đời này luôn có đôi 
Và khi anh chợt nhớ 
Về yêu thương ngày xưa 
Thì có thể đôi lúc tìm em 
Cứ thế để con tim 
Mặc ai kia giày vò 
Mặc chuyện đời nguyện cùng anh bước đi 
Người như cơn gió chẳng thể ôm lấy 
Giấc mơ ngàn năm chôn giấu 
Thiên đường không lối thoát 
Vết thương chữa lần nguôi ngoai 
Thuốc một điếu chưa tàn khói nhưng nào có buông được 
Anh là mộng lòng không thể quên. 
Người như cơn gió biền biệt theo mây 
Khóc than lòng thêm tan nát 
Câu bình an chưa nói 
Rét đông chiều lạnh vừa sang 
Cố kìm nén nụ cười ấy 
Men rượu vơi lại đầy 
Mà nỗi buồn tựa mơ chẳng ngừng... 
Và khi anh chợt nhớ 
Về yêu thương ngày xưa 
Thì có thể đôi lúc tìm em 
Cứ thế để con tim 
Mặc ai kia giày vò 
Mặc chuyện đời nguyện cùng anh bước đi 
Người như cơn gió chẳng thể ôm lấy 
Giấc mơ ngàn năm chôn giấu 
Thiên đường không lối thoát 
Vết thương chữa lần nguôi ngoai 
Thuốc một điếu chưa tàn khói nhưng nào có buông được 
Anh là mộng lòng không thể quên. 
Người như cơn gió biền biệt theo mây 
Khóc than lòng thêm tan nát 
Câu bình an chưa nói 
Rét đông chiều lạnh vừa sang 
Cố kìm nén nụ cười ấy 
Men rượu vơi lại đầy 
Mà nỗi buồn tựa mơ chẳng ngừng... 
Người như cơn gió chẳng thể ôm lấy 
Giấc mơ ngàn năm chôn giấu 
Thiên đường không lối thoát 
Vết thương chữa lần nguôi ngoai 
Thuốc một điếu chưa tàn khói nhưng nào có buông được 
Anh là mộng lòng không thể quên. 
Người như cơn gió biền biệt theo mây 
Khóc than lòng thêm tan nát 
Câu bình an chưa nói 
Rét đông chiều lạnh vừa sang 
Cố kìm nén nụ cười ấy 
Men rượu vơi lại đầy 
Mà nỗi buồn tựa mơ chẳng ngừng... thật đau...