Chiêu Quân cống Hồ
Chiêu Quân:
Biên thùy ải Nhạn môn,
tâm tình gái Chiêu Quân
chua xót trông về hán quốc,
son phấn an sơn hà
Nhìn nhạn bay,
đang ngẩn ngơ chung bầy,
đau đớn mong chim nhạn mang về tin thơ
Tóc xanh phất phới
giữa cơn gió cát
trước khi về phiên ,
Giữa biên tái sầu,
cắn tay máu tràn,
lệ tuôn biên tình thơ
Hán Đế:
U sầu nhớ chiêu Quân,
bơ phờ chốn cung son
Ngơ ngẩn đau lòng Hán Đế,
Trông sắc xuân lệ sầu,
lệ sầu rơi
Thương trách sao vô tình,
hôn ám tin Diên Thọ, đọa đày Chiêu Quân
CQ:
Phấn son khứ quốc gửi trao Hán Đế.
Chốn biên Thùy xa
nhớ thương gởi về
Hán Vương nỗi niềm
Tình chia ly ngàn ..năm...
Đất thơ.. thiếp rời.. quê hương..
.Bước chân sang Hồ... bang
HĐ:
Chiêu Quân!..Trời ơi!
Tại sao Hán quốc vô nhân,
phải nhờ tới hương phấn của Chiêu Quân
định an chinh chiến..?
Thân tơ liễu mong manh
phải vượt muôn dặm sơn
xuyên dưới mưa hồ gió ..Hớn.
Giữa biên thùy xa
còn kịp trao tin nhạn
gởi niềm đau thăm
thẳm mấy... phương... trời...
Chiêu Quân ơi!
Hồng lạp cũng đang
rưng lệ khóc thương người
Hoàng cung vẫn lạnh
lùng tắm vầng trăng cũ.
Tất cả vẫn còn đây
chỉ thiếu vắng 1 Chiêu Quân
Đau nhói khi hình dung
nàng đứng trên Nhạn Môn Quan
Chỉ ít bước chân là
biệt Hán sang Hồ
Tóc xoã dài sừng sững
nơi biên tái quan san
Chắc cũng quặn đau như
tóc sầu bay trong gió ..ơ...
CQ:
Quân vương ơi! Khi bước
chân vào chốn cung son
tưởng được thánh hoàng
thương yêu chiều chuộng
Cao xanh ơi ! bày chi thảm cảnh
nỡ ghét ghen gieo
hận cho Vương ..Tường
Dù hận hay thương thì thôi
cũng đành chia biệt đoạn trường
Quân vương ơi! Đoàn tống sứ ra đi
với chiêng khua nhạc trỗi
Mà hồn thiếp hoang
lạnh tê tái tang thương
Ngoảnh mặt lại nhìn
thành lũy Nhạn môn quan
uy nghi cũ cũng đang
ngậm sầu nơi cữa ải
Càng lúc càng xa
bóng cờ đau quằn quại.
Đoàn hán sứ gục đầu
như nghẹn nhục với đau thương...ơ...
Nói
Phù kiều ơi ! ba năm
trời gìn vàng giữ ngọc
Hức..Chiêu Quân chỉ chờ
đợi phút giây này
Đứng trên Phù Kiều
Khói trầm bay nghi ngút
Dõi mắt nhìn về
Thăm thẳm phía Trường An
( Đoản khúc Lam Giang)
Nghe tủi buồn hồng nhan
Ta đứng trên phù kiều ngút cao
Nhìn xa hướng trông quê nhà
Ôi tâm hồn tủi buồn đau xót
HĐ:
Lời ai vừa thở than
Theo gió mây bay về phương nao
Ơi hỡi nàng thấu chăng cho lòng ta
Nơi chốn cung vàng thương
Về ai nơi chốn xa
CQ:
Quân vương ơi! 1 mình
sừng sửng giữa trời mây
đứng trên phù kiều cao
vời vợi mắt nhòa lệ vọng
hướng về phía
Trường an thương nhớ
xin gởi theo gió theo mây
tấm lòng cố quốc
giờ đây đứng trên phù
kiều xây dựng 3 năm
xin trời đất xét soi
tâm sự của Vương… Tường
Đã sống không nhuốc nhơ và
thác không thẹn tủi linh hồn,
Trước đỉnh trầm hương
mịt mờ nghi ngút khói.. a...
3 năm trường giữ
vẹn tấm băng trinh,
Cầu nguyện đất trời
thương xót một Chiêu Quân
Xin đưa thần thiếp
trôi về hán quốc,
một kiếp truân chuyên
đành mượn dòng nước bạc,
liều mảnh hồng nhan
đền ơn nước nợ tình..
Thánh thượng! Dòng hắc giang
đã đưa thiếp từ hồ về hán
Xin quân vương thương
mà tìm kiếm thi hài
HĐ:
Chiêu..Quân..! Chiêu quân ơi!
Muôn dặm quan san
thân xác điêu linh
nàng vẫn muốn gởi
về nơi cố quốc
Nghèn nghẹn trong lòng
trẫm càng thấy nhiều tủi nhục ngút giang sơn
Tự tay mình trẫm xin
được vớt xác Chiêu Quân
ngàn dặm lênh đênh
mà không tàn phai nhan sắc
khép giữa rèm mi
còn long lanh nước mắt
Kéo vạt long bào trẫm
xin lau lệ cho nàng
Chút phận má đào liều
son phấn giúp quê hương
Danh tiết liệt
làm thơm trang quốc sử
Trẫm ôm xác lạnh vô tri
như ôm 1 trời tâm sự
đến vạn đời sau
còn thương nhớ 1 Chiêu Quân...