Tân cổ : Mình Ơi – Dây kép
Hò ơi..ơ..ơ..
. Gió miền xuôi
thổi xuôi miền ngược.
Cánh chim chiều
mỏi mắt đợi trông.
Bao giờ gió ngược thổi lên.
Bao giờ em để
Hò ơi...
bao giờ em để
Anh thôi đợi chờ...
TÂN NHẠC
Ai đã cùng tôi ngày xưa
thề câu hẹn ước.
Ai đã cùng tôi ngày xưa
thề câu thuỷ chung.
Nàng đành ra đi,
đi mãi không về.
Còn lại nơi đây,
son sắc vợ chồng.
Ngày mình đi,
gió giông nhiều hơn,
tiếng mưa buồn thêm,
nước mặn môi mềm.
Gối chăn lạnh lùng,
một mình quạnh hiu.
Ngày mình đi,
nhớ em từng đêm,
xót xa mình ơi
lẻ bạn đâu rồi.
Tiếng chim lạc bầy,
tìm bạn xa xa.
Nhớ em ...vô... cùng.
VỌNG CỔ CÂU 1
Thôi có còn chi đâu
khi người ra đi
không hẹn ngày trở lại...
Có còn chăng nơi xóm nghèo
hiu quạnh bên dòng sông
trơ trọi bóng... con... đò.
Sông nước đìu hiu
bởi lỡ chuyến hẹn hò.
Người ra đi
bỏ ngừơi em gái nhỏ,
với một con đò hiu quạnh
giữa tràng giang.
Mới một lần
đứng trước cảnh ly tan,
mà con tim non
như rạn vỡ tan tành.
Một chuyện tình buồn như
giấc mộng buổi tàn canh,
mà nay chỉ còn những lời
thương tiếng nhớ.
VỌNG CỔ CÂU 5
Nhớ buổi chia tay
anh rời xa xóm nhỏ,
mang gói hành trang
khuất dạng giữa đêm buồn.
Trận gió về khuya
buốt lạnh tâm hồn.
Đã mấy thu qua
một thời gian đăng đẳng,
bến cũ tiêu điều
mấy bận lá vàng rơi.
Đêm thu buồn lắm em ơi,
tiếng chim lẻ bạn
cuối trời kêu sương.
Trông chờ đã mấy mùa trăng,
trời khuya ủ dột
gối chăn lạnh lùng.
TÂN NHẠC
Ai buông sáu câu?
Ai đau trong lòng?
Ai không quên bạn?
Ai sầu tình chung?
Ai đâu lẻ loi?
Ai gieo nhớ thương?
Ai thương em rồi?
Ai quên duyên phận?
Ai buồn mình ên
ngồi nhớ ai?
Câu 6
Nghe tiếng đỗ quyên
lẻ loi tìm bạn,
tủi phận bơ vơ
như chim sáo lạc bầy.
Giọt mưa buồn
hay nước mắt cô đơn,
từng giọt mặn
đầm đìa rơi thấm gối.
Xa nhau
tháng đợi năm chờ,
biết đến bao giờ
được gọi tiếng mình ơi