Nhớ mãi mà khôn có nguôi
Quan họ
trở ra à về
Tấm lòng em tưởng nhớ
luôn những là bâng ớ khuâng
Hử hội hừ là hư hội hừ
Luống những là bâng í khuâng
ơi hời ới hỡi hời
rằng a í ôi hừ
Xếp để để trong lòng
vơi đầy đầy sầu đong
Ban tối tối đêm qua
một mình em thao thức
là thiết tha trong lòng
là trong à lòng
Ban tối tối đêm qua ơi hời
ới hỡi hời rằng a í ôi hự
Thảm thiết í thiết trong lòng
nguôi đà khôn có nguôi
Thao thức thức năm canh
i một mình em hết đứng
là đứng lên em
lại ngồi là em lại ngồi
Canh cánh i
cánh đêm khuya ơi hời
ới hỡi hời rằng a í hội hừ
Hết đứng đứng lại ngồi
bên đèn ngọn đèn trong
Cái bối bối tơ vương
ruột tằm em chín khúc
là vấn vương tơ vò là tơ à vò
Cái bối bối tơ vương ới hời
ới hỡi hời rằng a hội hừ
Chín khúc i khúc ruột tằm
mơ màng màng canh khuya
Chợp mắt mắt thiu thiu
i hồn mai em phảng phất
i là đứng bên bảng vàng
là bên bảng vàng
Phảng phất phất canh khuya
i ới hỡi ới hỡi
hời rằng a i hội hừ
Đứng trước trước bảng vàng
bàng hoàng là em tỉnh ra
Tỉnh ra em mới biết
biết rằng mình là mình chiêm bao
Thôi nhác nhác trông theo
mơ màng như trước gió
là gió bay ngoài mành
Quan họ trở
ra về là ra à về
Nhớ mãi mà
khôn có nguôi