Em ở nơi nào có còn mùa xuân không em
Rừng ngàn lá gió từng đêm nhắc nhở thì thầm
Nắng ở trên đầu nắng trong lòng phố
Gió ở trên non gió cuốn cuốn mây về
Sao anh vẫn ngồi mà nghe cô đơn
Mà nghe nức nở trong hồn
Và thương đôi mắt nhỏ
em buồn Vì mình yêu nhau
vì mình thương nhau nên mới giận hờn
Vì mình xa nhau nên nhớ nhớ nhau hoài
Em ở nơi nào có còn mùa xuân không em
Rừng ngàn lá gió từng đêm nhắc nhở thì thầm
Mai lỡ không về chắc anh buồn biết mấy
Dáng nhỏ xuân xưa cũng nhớ nhớ đêm ngày
Mai lỡ không về chắc anh buồn biết mấy
Dáng nhỏ xuân xưa cũng nhớ đêm ngày
Bạn tình ơi dẫu gì cũng xa nhau rồi
dòng sông nước chảy con thuyền sóng đưa xa bờ.
Tại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôi,
ai đã quên ta mà cớ sao ta còn thương.
Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới,
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta.
Bậu mình ơi ví dầu lỡ xa nhau rồi,
dù bao trắc trở xin người chớ quên câu thề.
Chuyện tình xưa dù sao đi nữa cũng là giấc mơ.
Gửi ấm con tim để tháng năm thôi lạnh căm.
Nếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chung lối,
nếu xưa không hẹn bây giờ đâu làm khổ nhau.
Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới,
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta…
Nghe em hát câu dân ca
Sao mượt mà lòng anh thương quá
Tiếng ngọt ngào nào đong đưa
Nhớ xa xưa trời trưa bóng dừa
Hẹn hò nhau tình quê hai đứa
Mùi mạ non hương tóc em biết bao kỷ niệm
Nhắc lại thấy thương sao thật buồn
Lâu nay muốn qua thăm em
Nhưng ngại vì cầu tre lắt lẻo
Tháng ngày tuổi đời trôi theo
Níu chân nhau bạc thêm mái đầu
Còn tìm đâu ngày xưa yêu dấu
Ðường về hai thôn cách xa
Thoáng cơn gió chiều
Nhớ mùi tóc em hương đậm đà
Lòng chợt buồn mênh mông
Dáng xưa tan theo giấc mộng
Chắc người đã bước qua sông
Ðang mùa lúa trổ đòng đòng
Làm sao em quên
Những ngày khi mới quen tên
Bên gốc đa ven đường
Hai đứa ngồi tỏ tình yêu đương
Anh thương tóc em bay bay
Trong chiều chiều gợi bao nỗi nhớ
Nhớ từng nụ cười ngây thơ
Thắm duyên mơ chiều nghiêng nắng đổ
Về quê em phù sa bát ngát
Tình mình dù ngăn cách sông chứ đâu cách lòng
Mỗi lần nhớ em sao nghẹn lòng
Tình mình dù ngăn cách sông chứ đâu cách lòng
Mỗi lần nhớ em sao nghẹn lòng…
Nghe nói Cà Mau xa lắm
Ở cuối cùng bản đồ Việt Nam
Ngại chi đường xa không tới
Về để nói với nhau mấy lời
Xuôi mái chèo sông ông Đốc
Đêm trắng kịp tới chợ Cà Mau
Xuồng ghe ngày đêm không ngớt
Người Cà Mau dễ thương vô cùng
Về Cái Nước Đầm Dơi
Nghe ai ru câu ơi hời
Thương em đừng để duyên lỡ thời
Tội nghiệp ghê nghe sắt se con tim tôi
Chừng nào về Năm Căn
Nhớ nhau qua lại cũng gần
Một lần về U Minh
Nghe muỗi kêu nhớ rừng Cà Mau
Mai mốt Cà Mau em lớn
Tuy út mà sửa soạn đẹp hơn
Cà Mau đường đi không khó
Mà chỉ khó có sông vắng đò
Em đứng mình ên một hướng
Duyên dáng mời khách lạ ngàn phương
Cà Mau mặc thêm áo mới
Về Cà Mau là thấy thương em rồi
Cà Mau mặc thêm áo mới
Về Cà Mau… là thấy thương em rồi…