--MÁ-HỒNG-PHẬN-BẠC—
[NỮ] Trăng khuya gác lầu tây
nguyệt lâu cửa khoá then cài
nhìn tuyết rơi phủ đầy
sương thấm đôi vai gầy.
Lệ sầu tuôn mặn môi
thời gian vẫn đang dần trôi
thương nhớ chàng
xót xa nghẹn ngào
Tim Như Phúc quặn đau.
Tống Bang sầu
phải vương qoan tình
giam lỏng nơi cung… đình.
--THOẠI-DIỄN--
--///--
[NAM] Như Phúc!
[NỮ] Ah… Thế Trung phò mã!
làm sao chàng có thể
vào đây được?
[NAM] Hoàng Thượng cho phép
ta vào đây thăm nàng!
[NỮ] Phò Mã, thiếp bị oan.
[NAM] Ta biết mà.
[NỮ] Đến bây giờ thiếp cũng
không hiểu vì sao
Vi Thái Hậu
lại một mực cho rằng
Như Phúc đế cơ đã chết
còn thiếp là kẻ giả mạo.
Trong khi thiếp và người
đã từng gặp nhau khi còn
lưu lạc ở Kim quốc.
[NAM] Ta tin nàng!
Hoàng Thượng… cũng tin nàng
nên mới không tước bỏ
xưng hiệu đế cơ,
chỉ giam lỏng nàng
ở Nguyệt lâu này
chờ Đại Lý Tự thẩm án.
Như Phúc!
Ta nghe cung nhân nói
mấy ngày nay
nàng chẳng buồn ăn uống.
Đây, ta có mang chén
canh sâm đến cho nàng.
[NỮ] Đa tạ phò mã.
[NAM] Kìa, nàng trông
gầy đi nhiều lắm.
Như Phúc! Ta còn nhớ
lần đầu mình gặp gỡ,
--NGÂM—
[NAM] Mảnh hàn y
cô lẻ giữa trời đông.
Trỗi cung thương
réo rắt tiếng tơ lòng,
kẻ lỡ bước
lạc đường vào lối mộng.
Lúc ấy…
--MINH-TÂM-XỬ-ÁN—
[NAM] Ta chỉ muốn sưởi ấm cho ai
bằng ngọn lửa tim…
Mình…
Ôm trọn cuộc tình
ngập ngừng khi chớm yêu.
Tiếng tơ dặt dìu
ngỡ như tiêu thiều
ru ta quên ngày tháng..
[NAM&NỮ] Hà ha ha há ha…
hà ha ha há ha…
hà ha há ha hà…
[NỮ] Sánh duyên đá vàng
đến khi hơi tàn
trăm năm bên chàng.
Giao bôi hợp cẩn
loan phụng hiệp hoà
mừng ngày vui đuốc hoa…
[NAM] Chẳng mơ công hầu
chỉ mong tâm đầu
lời thề luôn khắc sâu.
Bão giông cuộc đời
quyết không xa rời
ta bên nhau trọn kiếp.
[NAM&NỮ] Hà ha ha há ha…
hà ha ha há ha…
hà ha há ha hà…
[NỮ] Chỉ e duyên đầu
gãy đôi nhịp cầu
sâm thương ly sầu.
Trăm thương ngàn nhớ
vĩnh biệt ngàn đời…
mãi mãi…
chia lìa nhau.
--THOẠI-DIỄN--
[NAM] Dù có như thế nào
ta cũng sẽ luôn ở bên nàng.
[NỮ] Ah, Thế Trung
Chàng đã tìm gặp
Hỉ Nhi chưa?
Hỉ Nhi đã theo thiếp
từ nhỏ đến lớn,
từ Đại Tống cho đến Kim quốc.
Chỉ cần tìm thấy Hỉ Nhi
thì mọi chuyện
sẽ được sáng tỏ.
[NAM] Ta… ta đã tìm thấy
Hỉ Nhi rồi
[NỮ] Chàng… chàng đã đưa Hỉ Nhi
đến gặp hoàng huynh chưa?
[NAM] Người… người cũng đã gặp rồi.
[NỮ] Vậy, người đã biết
được sự thật!. Ưhm...
--///--
Tại sao người vẫn giam thiếp ở Nguyệt Lâu này?
[NAM] Vụ án của nàng
đã gây chấn động
khắp kinh thành,
nên ngài muốn đợi đến
buổi thượng triều sáng mai,
đưa Hỉ Nhi đến trước sân rồng thẩm án
rửa sạch hàm oan cho nàng
và bác bỏ lời đồn thiên hạ.
[NỮ] Thế thì hay quá
chỉ cần đến sáng mai
là thiếp sẽ không còn
bị giam ở đây nữa.
[NAM] Phải! Sáng ngày mai
nàng sẽ không còn
ở đây nữa.
[NỮ] Phò mã, tại sao chàng lại khóc?
[NAM] Không! Ta có khóc đâu.
--NGỰA-Ô-NAM--
[NAM] Như Phúc ơi nếu một ngày
ta lỗi… đạo phu…
Thê…
Chẳng phải do lòng
không trọn niềm yêu…
Mà bấc đắc dĩ
phải để nàng khổ hận đời hoa,
thì nàng có oán trách ta?
[NỮ] Thiếp chịu hàm oan
chàng luôn bên cạnh,
tin tưởng yêu thương,
không phút xa rời
dù vật đổi sao dời.
Vợ trách chồng
lỗi đạo tào khang,
chàng nào vong phụ tình xưa.
[NAM] Chỉ do ta kém sức kém tài
làm nàng chịu khổ bao ngày.
[NỮ] Sáng mai nầy nơi triều nội,
thiếp sẽ rửa sạch hàm oan.
--THOẠI-DIỄN--
[NAM] Ta có lỗi với nàng
vì đã không tìm
Hỉ Nhi sớm hơn..
để nàng phải chịu khổ.
[NỮ] Chàng đã tận sức
thì làm sao thiếp lại
trách chàng cho được.
[NAM] Như Phúc,
chắc mấy ngày rồi
nàng không được
một giấc ngủ bình yên.
Đến đây, nàng hãy ngã
vào lòng ta
chợp mắt một lúc
trước khi trời sáng.
[NỮ] Thế Trung… chàng…
chàng hát cho thiếp nghe
có được hay không?
Thiếp rất thích
được chàng ru thiếp ngủ.
[NAM] Được, ta hát… ta hát đây!
--LÝ-TRỊ--AN--
[NAM] Đây tiếng ca
ru nàng say giấc điệp
Xin bóng đêm
mang bình yên ở lại.
Con bão giông
đoạ đày thân má hồng
nghe xót xa
nghẹn ngào tan nát lòng
-- HẬU-TRƯỜNG--
--LÝ-TRỊ--AN--
[NAM] Làm sao ta xuống tay
người tôi yêu đang ngủ say.
Ta chỉ mong
cho thời gian đứng lại
cho lứa đôi
đẹp tình trong đêm… này.
--THOẠI-DIỄN--
[NAM] Không! Không!
Nếu như qua đêm nay nàng vẫn còn sống
thì toàn gia quyến ta
phải bị tru di tam tộc.
Ta yêu nàng
nhưng còn cha mẹ ta
và mấy chục mạng người
của Cao gia, họ vô tội…
Họ vô tội, , họ vô tội mà.
Như Phúc,
nàng hãy hiểu cho ta
nàng hãy tha lỗi cho ta.
[NỮ] Thế Trung! Chàng…
Chàng định là gì?
Tại sao? Tại sao chàng lại
muốn giết thiếp?
[NAM] Ta!... Như Phúc! Ta…
--TRƯỜNG-KHÚC-ĐẦU-ĐUÔI--
[NỮ] Vòng dây oan trái
đeo vào vào Như Phúc đế cơ
Chàng nỡ vô tình
đoạn duyên lứa đôi
Trúc Mai phân kỳ
thiếp nào lỗi chi…
[NAM] Xin nàng đừng trách ta
riêng nỗi niềm khó nói ra
ta yêu nàng yêu thiết tha
nhưng làm sao
nghĩa ân vuông tròn
tình hiếu sao lưỡng toàn.
Ai xui mình dang dỡ
gió mưa phũ phàng
yến oanh đội đàng
hương nguyền ra tan..
--TRẢ-NGỌC--
[NỮ] Đêm hoa chúc
đính ước ba sinh
thề thuỷ chung,
những ước mong đôi mình
yến oanh giao kề
Nhưng vì sao nhẫn tâm
vong phụ phủi câu thề?
Hay lời yêu…
chỉ trên môi
thời gian khiến ai quên rồi.
[NAM] Trao tơ ái
đến chết không phai
tình trúc mai,
xót bấy cho ai
trong dạ mãi u hoài.
Nhưng trời xanh lá lay
do tạo hoá an bày.
Lời yêu lúc xưa
không hề đổi thay,
nàng đừng buông
những câu đắng… cay.
--NHỮ-MINH-MINH--
[NỮ] Sao đành tâm
dứt đi duyên đầu?
[NAM] Lòng nghẹn ngào
không nói nên câu.
Thánh quân lệnh truyền
nàng cam án gia hình
nhờ tay ta
mở lối âm ty.
[NỮ] Bàng hoàng như cơn mơ
khi nghe lệnh phán quyết
giữa chốn cung chương
cam chôn đời.
[NAM] Trời nhuộm màu tang thương
uyên ương lìa đôi hướng
nước mắt như mưa
tuôn trong lòng
[NỮ] Nhưng vì sao
nhẫn tâm đoạn tình
ngày trùng phùng
như giấc chiêm bao
[NAM] Xuất thân cơ hàn
lộng ngôn giữa cung vàng
tội khi quân
Như Phúc đeo… mang..
[NỮ] Không!... Không thể nào…
Phò mã…