Kia nhánh lục bình dòng
Sông ai đứng ai chờ
Gió mây chiều hoang nơi
Hàn huyên bơ phờ ai nhớ
Trách ai bây giờ lòng
Anh cứ hững hờ
Ngóng theo người đi tiếng
Ai sầu bi
Người nơi yên ấm phồn
Hoa không một câu nhớ
Thương em mà
Kỉ niệm còn đây hứa bên
Nhau sao giờ chia xa
Lòng này thương lắm
Người ơi
Nơi hẹn xưa em vẫn đợi
Sánh đôi cùng người
Hẹn duyên hết đời
Có sao người đi không
Một câu biệt ly
Lòng em nát tan bên
Nhánh hoa dã quỳ
Giã tràng còn chưa lắp
Hết cát biển Đông
Anh đã chốn khuê phòng
Sầu vướng hàng mi
Em không mong người đi
Phận duyên dở dang khi
Em mới xuân thì
Lòng người sao thấu biết
Bao giờ mới được bền lâu
Ở chốn phồn hoa em luôn mong
Người ta dành hết cho anh
Những tình cảm thật thà
Dẫu nhiều gian truân em mong
Anh cười tươi giữa
Đời gian dối
Dồn hết tâm tư em quên
Anh bình yên
Giờ người gấm nhung em
Chẳng dám làm phiền
Phận duyên cay đắng ôm
Mối duyên đến trọn đời sau
Đếm bao nhiêu nỗi buồn
Bao nhiêu nỗi sầu
Người hay biết đâu
Sương rơi đêm khuya
Lạnh thanh vắng
Em nhớ ai bâng khuâng
Nơi chốn cô phòng
Nguyện trao bao nhiêu yêu
Thương cho đến đau lòng
Người nơi yên ấm phồn
Hoa không một câu nhớ
Thương em mà
Kỉ niệm còn đây hứa bên
Nhau sao giờ chia xa
Lòng này thương lắm
Người ơi
Nơi hẹn xưa em vẫn đợi
Sánh đôi cùng người
Hẹn duyên hết đời
Có sao người đi không
Một câu biệt ly
Lòng em nát tan bên
Nhánh hoa dã quỳ
Giã tràng còn chưa lắp
Hết cát biển Đông
Anh đã chốn khuê phòng
Sầu vướng hàng mi
Em không mong người đi
Phận duyên dở dang khi
Em mới xuân thì
Lòng người sao thấu biết
Bao giờ mới được bền lâu
Ở chốn phồn hoa em luôn mong
Người ta dành hết cho anh
Những tình cảm thật thà
Dẫu nhiều gian truân em mong
Anh cười tươi giữa
Đời gian dối
Dồn hết tâm tư em quên
Anh bình yên
Giờ người gấm nhung em
Chẳng dám làm phiền
Phận duyên cay đắng ôm
Mối duyên đến trọn đời sau
Guoi ai tuong suon
Đếm mo co nhiêu nỗi buồn
Ai nhiêu san sầu dau tan
Ai thiết đâu
Lạnh dieu nanh tuong
Que moi toi
Thương tu cho que u lòng
Gian no chong muon
Oi huoi
Có sao người đi không
Một câu biệt ly
Lòng em nát tan bên
Nhánh hoa dã quỳ
Giã tràng còn chưa lắp
Hết cát biển Đông
Anh đã chốn khuê phòng
Sầu vướng hàng mi
Em không mong người đi
Phận duyên dở dang khi
Em mới xuân thì
Lòng người sao thấu biết
Bao giờ mới được bền lâu
Ở chốn phồn hoa em luôn mong
Người ta dành hết cho anh
Những tình cảm thật thà
Dẫu nhiều gian truân em mong
Anh cười tươi giữa
Đời gian dối
Dồn hết tâm tư em quên
Anh bình yên
Giờ người gấm nhung em
Chẳng dám làm phiền
Phận duyên cay đắng ôm
Mối duyên đến trọn đời sau