Qua 1 ngày, hết 1 năm
Nó cứ nằm, và cứ đợi
Đợi 1 người, đến thăm nó
Dòng nước mắt, cứ tuôn rơi
Giọt lệ, lòng thôi chảy
Thì đời nó, sẽ đổi thay
Ngồi đây, thật buồn bã
Đã trải qua, 8 năm dài
Tháng ngày, chờ mong mỏi
Mong 1 ngày, rời khỏi đây
Đếm từng, giây từng phút
từng lúc thời gian qua mỗi ngày
Che đậy, đi nước mắt
Nhớ ba mẹ, nhớ ông bà
Lật lại, ký ức xưa
Nó chỉ mong, vậy thôi mà
Thời gian, dần dần qua
Vậy là ngày, nó được thả
Được trả, về xã hội
và nó được sống như người ta
Niềm vui, lòng sung sướng
của nó là khi nó về nhà
Đó là lúc mà sự xa
lánh bên xung quanh nó
đang dần tránh xa
Nó cảm thấy, sự lạnh giá
nó cô đơn, nó buồn bã
Nó không biết, làm gì hơn
ngoài việc khóc òa
về chuyện đã qua
Bước chân, về Sài Thành
nơi mảnh đất, sự xa hoa
Cái nơi, nó gục ngã
và là nơi, nó xa nhà
Mức án, 8 năm tù
đã làm cho nó mất tương lai
Lang thang, suốt đêm dài
tiếp tục cố gắn qua ngày mai
Nó biết, mình đã sai
Và nó muốn, được quay lại
Quay trở lại như người
bình thường và sẽ được sống
trong tình thương
Bên vai, cha tay mẹ
Cùng ấm êm, 1 chiếc giường
Hạnh phúc, như mọi người
Và không bao, giờ vấn vương
Nó nhớ, những con đường
mẹ từng đưa nó đi đến trường
Nó nhớ, cái tình thương
mà quê hương vương lại cho nó
Có đêm, trong giấc mơ
Nó đã mơ, mình thấy mẹ
Đã ôm,mẹ vào lòng
Và đã nghe, mẹ hát ru
Dù chỉ, là giấc mơ
Đối với nó, là quá đủ
Quá đủ để cho nó làm chủ
đặt niềm tin, vào cuộc sống
Nó muốn, gặp lại mẹ
Và nó muốn, nhìn thấy ba
Nó muốn, sống giản dị
1 cuộc sống, không lầm tha
Tràn ngập tiếng cười chan hòa
vun đắp tình bao la
Sẽ không va vào
những sai lầm như từng
trong club, trong quán bar
Nó muốn, có gia đình
sống hạnh phúc, 1 mái nhà
Chan chứa, sự mặn mà
và sâu đậm, sự thiết tha
Mỗi sáng, khi thức dậy
được mẹ hôn, lên bờ má
Hằng ngày, sống thư thả
ngắm mây trời, lá và hoa
Được bên, cạnh ông bà
và chăm sóc, lúc già yếu
Nó muốn, được làm lại
những ấn tượng, thật dấu yêu
Nếu như, được làm lại
nó sẽ thay, đổi thật nhiều
Nó sẽ không sai lầm
hư hỏng và ngoan hiền
biết bao nhiêu
Biết cách, sống khôn khéo
học hỏi thêm bao nhiêu là điều
Sẽ vững, vàng chống chọi
lại những đêm lạnh gió điều hiu
Nó chỉ mong, và chỉ muốn
mẹ bên cạnh, nó ngày đầu
Nó sẽ ôm và giữ lấy
chặt tay của mẹ nó thật lâu
----- Dù cho
mẹ bỏ nó ...
nó sẽ không
giận mẹ đâu -----
----- Dù cho
mẹ xa nó ...
nó cũng sẽ không
trách mẹ đâu -----
----- Những lời
nó muốn nói
xin mẹ nó
hãy lắng nghe -----
----- Vì trọn
cuộc đời của nó ...
nó chỉ muốn ...
mẹ chở che -----
Nếu, như ngày đó
mẹ nó không bước
theo đam mê
Nếu mẹ, ở lại thì
cuộc đời nó đâu
phải như thế
Nếu như, còn có mẹ
thì tương lại nó
đâu ê chề
Và nếu nó còn có mẹ
thì cuộc sống đã bình yên
nơi vùng quê
Đôi lúc, nó rất hận
và dường như căm
ghét mẹ lắm
Mẹ bỏ rơi cuộc sống nó
con tàu bé nhỏ
như bị đắm
Giữa cuộc đời đầy cám dỗ
với những con đường
đi sai lầm
Nó vấp ngã thật là đau
rồi phải hối hận
trong âm thầm
Nó, nay đã lớn
biết tự chăm sóc
cho bạn thân
Biết chịu, nhiều đau đớn
biết tự lo lắng
những khi cần
Đêm về, gió se lạnh
khi cơn mưa tạnh
rét lạnh căm
Thổi lung lay hàng cây
se nhẹ đi đến những nơi
nó đang nằm
Nó yêu, mẹ nó lắm
nó yêu mẹ, đến ngàn năm
Hy vọng, mẹ sẽ nghe
được những lời, nó muốn nói
Vì trọn, cuộc đời này
nó chỉ có, mình mẹ thôi