Mùi tóc ấy quyến luyến
hương quyện sương gió
Màu son tô phai dấu ,theo
làn mây, dưới chân hồ
Cổ trấn đẫm nước mắt cung đàn ai tấu
Sắc ngọc tháng năm vãn hồi
Quẻ bói đã đoán trước
sinh diệt muôn kiếp
Phải chăng ta mê luyến chưa
chịu buông phím tơ cầm
Hổ phách chén vỡ nát phơi bày tâm ý
Nhớ người khâu tấm đan y
Tùng mai lưỡng khai,
đào phai áo ai
Chờ cơn gió cuồng,
nơi khách em tuồng
Chìm trong nỗi đau,
mực son khẽ lau
Vạn niên lưu dấu , thiêu cháy hoang lầu
Mảnh trăng vắt ngang hiên
viên từng phiến hoa lả lơi
Bạch y phất phơ bên
sông lệ cố nhân vẫn rơi
Rượu cay vấy lên khăn thêu
phượng vũ trao người ưa
Mưa bụi vương ống tay , biệt ly khúc
ngâm , hồng nhan u yết trông tàn thu
...............................
Điểm phấn nét vẽ phác dung mạo năm ấy
Mượn nhân gian mây nước
trôi bùn đen lấm chân giầy
Vụn muối thoáng lất
phất trên tầng mi liễu
Guốc mộc bước qua tháng ngày
Hồi ức cứ mãi lắng trong ngàn thi tứ
Mộng hoa phai in giữ nơi
trần ai thiếu ngôn từ
Để khắc cốt dáng dấp yêu kiều nhi nữ
Giếng phàm che lấp suy tư
Vùi sâu tuyết sơn,
rượu kia ướp thơm
Người say giấc hòe ,
quên lãng câu thề
Đài cao sướng ca,
màu sương trắng pha
Hồ sen băng giá , in bóng trăng tà
Hồn vong nữ nay tan theo
bọt nước ra trùng khơi
Mực nghiên bút sao mau
trôi, vội khoác lên áo tơi
Giờ đây mỗi khi sang
sông lại nhớ ai cầm ô
Dây đàn ta đã lơi, lệ tuôn đẫm
môi, mảnh tương tư ấp ôm đầy vơi.
Đêm lại thấy y, tựa gối
ngâm, câu Đường thi
Tô tầng phấn son, đường
thiên lý, nay vùi chôn
Dòng thư bút bao năm tung
hoành kết ngưng thành đao
CHòm phương bắc a ăm muôn
trùng chiếu lên vách cao
Tường rêu đá anh như giam
cầm ác thân ngục lao
Mao đài pha tuyết sương, tìm đâu sắc
hương, bộ kinh thư đốt ong một chương
Dù vẫn biết thế thái nhân tình như nước
Mà sao ta vấn vương