Bông Sầu Đâu, “trong nâu” ngoài trắng
Còn lá Sầu Đâu, thì vị đắng thanh tao
Ai đã chia lìa, mới thấu hiểu vì sao ?
Tên gọi ấy, lại chứa bao buồn tủi...
Vì buổi.. yêu… nhau…
Lời ngọt ngào, ai cũng vội trao
Để rồi sau đó, tình theo gió theo mây
Lây âu sầu cho một loài cây, kể từ đây tên gọi mới lưu truyền
Miền đất thôn quê, với hoa đồng cỏ nội
Em nào đâu có tội, duyên cớ chi anh bạc bội vong tình
Mình đã từng thề ước, cùng chung bước chung đôi
Thế sao giờ em phải lẻ loi,
Sống đơn côi trong hiu quạnh lạnh lùng
Giữa tiết đông sang, đang não nùng bi lụy
Làm dáng hình tiều tụy, nghe trái tim như luôn bị ai cào
Mà thấy nhói đau, bao chua xót nghẹn ngào
Ôi giọt lệ nào, đã rơi vào tâm khảm
Hay đất trời, cũng đồng cảm với duyên ngâu…
Nhìn cây Sầu Đâu lá rụng trơ thân mà dòng châu lã chã.
Thương cho tình ta giờ đây đôi ngã, anh đã ra đi theo tiếng gọi của kim… tiền…
Để cho riêng em, phải ôm lấy lụy phiền.
Anh vội giong thuyền tìm về bến mới, vui cảnh sang giàu với cuộc sống vàng son.
Nơi chốn thị thành mặc đẹp ăn ngon, có còn nhớ chi cô thôn nữ nghèo nàn.
Cay đắng phũ phàng cho một đời hoa, cũng bởi người ta đã quên lời hẹn ước.
Xóm nhỏ chiều nay mình em lẻ bước.
Ngắm chiếc đò ngang đang rẽ nước xuôi dòng.
Thầm trách ai kia, sao đổi dạ thay lòng.
Thương phận thuyền quyên đã trao duyên nhầm chỗ, thì phải cam đành lệ đổ tình tan
Bao nhiêu nỗi buồn cứ đeo bám hồng nhan, làm cho tâm can thêm tê tái não nề.
Nhặt trái Sầu Đâu em nhớ lại câu thề, mà trên lối về vẫn tím một niềm đau.
Khi mới quen nhau
Anh gởi trao đủ điều
Đưa đón em sớm chiều
Và nói nhiều tiếng thương lời yêu
Bao nhiêu hương vị ngọt ngào
Anh lúc nào cũng trao phần em.
Thế mà bây giờ, sao đành chia cách
Trách anh quên tình, còn đâu câu hứa năm xưa
Nắng mưa ta vẫn chung nhà
Dù cho là bão giông cuồng phong
Anh đây cũng không thay lòng
Đời đượm nồng, mãi luôn hồng tươi.
Lời kia em đã khắc ghi
Cớ chi ai đành bội vong
Cho tình đôi mình cách ngăn
Anh thấu chăng nỗi niềm trong em.
Cũng ví như lá Sầu Đâu bị đắng từ lâu nhưng cũng gìn chút ngọt.
Còn cuộc đời em xem như lỡ bước lọt chỗ hố sâu nên đành phải… mang… sầu…
Chỉ giữ niềm riêng của cái thuở ban đầu.
Dù tình yêu kia đã tan thành mây khói, nhưng nói thật lòng em vẫn đợi chờ anh.
Từng đêm dài cứ thao thức năm canh, trăn trở băn khoăn rồi ôm chăn hỏi chiếu.
Rằng người ra đi có hồi tâm chuyển ý, nếu còn thương em xin hãy nhớ quay về.
Sầu Đâu bông nở từ lâu
Dòng châu chảy suốt đêm thâu
Nước mắt giống như mưa ngâu
Vì ai đổi thay lòng dạ
Làm cho đau khổ hồng nhan
Đành mang trăm đắng ngàn cay
Thôi kể từ nay cách biệt muôn đời.
Xin trả lại anh bao lời ước hẹn.
Xin trả lại anh nguyên vẹn những câu thề.
Đêm đông giá lạnh tứ bề.
Nỗi buồn dai dẳng, chẳng hề nhạt phai.
Sầu Đâu lá rụng buông dài.
Lệ ơi sao cứ tuôn hoài thế kia.