Nữ: Quán khuya sương,
sầu đón người viễn phương
Gió đêm lạnh buồn cô đơn
Người nghệ sĩ với cây đàn
Ngân nga phím tơ chùng
Nam: Quán khuya buồn,
từng cung thương vẳng xa
Nghe gió thu,
hắt hiu theo lời ca
Bài ca tình,
ngậm ngùi thương núi sông
Chia cách nhau,
bao nỗi đau chờ mong.
Tôi đã đi qua
muôn dặm đường ly tan
Nhìn non nước sầu mênh mang
Gởi hồn qua mấy cung đàn
Réo rắt khúc u trầm
Nữ: Chung rượu nồng,
đãi người nơi viễn phương
Nắn cung tơ,
xót xa bao niềm thương
Tâm sự buồn,
biết cùng ai sớt chia
Nghiêng ánh trăng,
lẻ loi bên trời khuya.
Vọng cổ câu 1:
Nam: Cô hàng quán ơi!
ngọn gió thu đã
hắt hiu ngoài song cửa…
Người nghệ sĩ với
chiếc đàn cầm nho nhỏ,
rung mấy phím tơ chùng
cung thương nức nở,
trăng lạnh về khuya
vàng úa ...
…mái…
..tây..
..lầu..
Hàng liễu xanh xao
như xúc động nỗi u sầu.
Cô hàng quán
bỗng dưng buồn cúi mặt,
sóng mắt đắm chìm
theo cung nhạc tàn khuya.
Nữ: Chung rượu hàn huyên
chưa ấm tình nghệ sĩ,
sao nửa chừng
đành vội vã chia tay
Nam: Tôi muốn đem tiếng đàn
gởi gắm với non sông,
hầu sớt chia cùng
bao mảnh đời gian khổ…
Câu 2:
Nữ: Quán rượu canh sương
vấn vương tình nghệ sĩ,
tiếng đàn dìu dặt
lay động bức màn sương,
gió lạnh tàn khuya
lung linh ánh lửa,
trăng rụng trên sông
nhuộm ướt cả đôi bờ.
Nam: Nhạc khúc ly hương
buồn thảm nỗi mong chờ.
Nữ : Khách đi rồi
quán khuya thêm trống trải,
em một mình
trơ trọi với vầng trăng.
Nam: Thân lữ thứ
suốt một đời phiêu bạt,
không có giây phút nào
dừng lại ở đâu lâu.
Nữ: Nắn nót cung tơ
theo nỗi buồn sông núi,
như những mảnh đời
trôi dạt khắp ngàn phương…
Nữ:Tiếng tơ gieo nhạc,
trong lòng ai nghe xót đau
Rạng sáng mai này,
sương bạc mù trời
Người đi biền biệt,
cách xa xôi
Quán đơn se lạnh,
còn mình em với bóng trăng
Nam: Muôn dặm trời xa,
chung bóng trăng tàn
Có ai nghe được
cung đàn khuya ngân nỉ non…
Vọng Cổ Câu 5:
Nữ: Trăng đã gác hiên Tây
rượu trong ly
lung linh màu ánh nguyệt…
Ở đây không
có lời Ðường Thi
ngợi ca bài chiết liễu,
chỉ có khúc ly tao
dìu dịu nỗi ...
…thương…
.. chờ...
Chưa cạn hồn thơ
khách đã đi xa rồi.
Nam: Gởi tiếng tơ sầu
vào nỗi buồn non nước,
bao cảnh đời
bèo dạt với mây tan.
Nữ: Em lặng lẽ
ngồi hong bên bếp lửa,
bầu rượu sủi đầy
chờ đợi tiếng đàn khuya,
quán nhỏ cô đơn
trăng buồn trải lạnh,
gió trở canh sương
rung nhẹ mặt sông đầy.
Câu 6:
Nam: Ba năm dài
lưu lạc phía trời xa,
người nghệ sĩ
ôm đàn về quán cũ.
Quán nhỏ còn đây
hàng liễu xưa còn đó,
ánh mắt thân tình
đã biền biệt nơi đâu?
Nữ: Ngồi bên quán khuya
một mình lặng lẽ,
nắn mấy cung tơ
buồn thảm nỗi cô đơn.
Nam: Thiếu bàn tay ai
nâng niu từng chung rượu,
tiếng đàn nỉ non
bỗng lạc lõng cung sầu.
Em gái ơi ! Tình nghệ sĩ
gởi hồn đi muôn ngã.
Nữ : Rồi một ngày
sẽ tìm lại quán năm xưa
Nam : Nhưng quán cũ
chỉ có trăng buồn liễu rũ
Nữ : Cô quán ngày nào
đã cất bước sang ngang .