Đêm mơ
Em hát dân ca
Sương khuya trăng lặng
Em là của anh
Tìm tìm trong
Vầng trăng nỗi nhớ
Nhớ tiếng em ca
Nhớ lời hát ru à ơi
Khúc dân ca
Làm xao xuyến
Vấn vương lòng người
Ngàn trùng xa
Cách ngàn trùng xa
Thêm nhớ em nơi phương xa
Như là giấc mơ
Sáng 1 tình...yêu...
Vọng cổ:
Có một tình yêu thủy chung
Một bài dân ca
Mà em hát cho anh
Nghe trong cái đêm
Trăng thanh lạnh lắm...
Em rót vào anh
Cung thương cung oán
Rồi em lặng lẽ đi
Đi mãi không...về
Em để lại nỗi ngẩn ngơ
Tiếp nối bên hè
Căn nhà nghèo trống trơ
Chỉ còn nỗi nhớ
Chỉ còn nỗi thương sầu
Chỉ một mình anh
Biết làm sao bây giờ
Giữa một điệu dân ca
Và em cứ bát ngán mênh mông
Chân trời gốc biển
Dâu thế nào
Tình mình cũng vẹn nguyên
Em là của anh
Em là tất cả....
Đêm mơ
Em hát dân ca
Sương khuya trăng lặng
Sương khuya trăng lặng
Em là của anh
A sẽ rất yên lòng
Nơi căn nhà
Vắng quạnh hiu
Bất chợt một giọng
Hát dân ca
Dìu dịu vỗ về...
Trọn 1 tình yêu
Lời ca còn nặng câu thề..
Còn nặng gánh chợ khuya
Nặng lòng thương mấy nỗi
Nặng cả bước về
Hát điệu dân ca
Có thể sáng em về
Rồi cũng có thể rất hư
Những giọng hát
Cứ ngọt ngào
Ấm nồng từng hơi thở
Căn nhà nghèo trống trơ
Sợ em về quên lối
Để cung đàn
Thánh thót 1 mình anh...
Đêm mơ
em hát dân ca
Sương Khuya Trăng lặn
Sương Khuya Trăng lặn
Em Là Của Anh
Ở!ở bao năm m
à chung gối
Cái nò chung chăn
cái mà chung chăn
Ớ ơ thương em
sao mà đi mãi
ở ở chưa về
để mà anh trong
Để mà so dây
cái lý song Mã
Cái lý mình anh
Sao em đành để
1 mình em
Hát mình em
Hớ hơ hờ hơ
Vọng cổ:
Em hát một mình em
vì một tình yêu
Thật lòng khó san sẻ...
Em hát một mình em
vì trái tim còn non nớt
Còn thương còn nhớ
vu vơ và còn Vì Em
Cũng có một giấc mơ
đang thầm kín
Đợi anh... hoài
Chút nắng ban mai
cũng đủ sáng
Một đêm dài...
Căn phòng anh nghèo
trống trơn Điệu Dân
ca trữ tình xa lạ
Sao anh cứ nghĩ hoài
Em Là Của Riêng Anh
Còn một chút tình
một chút yêu
một tia sáng
Bừng lên nỗi nhớ
Sương Khuya vẫn còn rơi
trăng khuya còn lạnh lắm
Em Là Của Anh
với giọng hát Thương chờ
Đêm mơ
em hát dân ca
Sương Khuya Trăng lặng
Em Là Của Anh
Em hãy nói thật lòng
em hãy nói thật lòng đi
Rằng điệu dân ca đó
anh mơ chính là tình yêu
Là em là một đời
hát ru anh ngủ
Em là dân ca
là giấc mơ muôn thuở
Tựa như người tình
chăn gối Trăm Năm
Nhưng mà căn nhà
của anh quá nghèo
Nó lạnh lẽo Đơn Sơ
con đường nhỏ dẫn
Bước em về chưa vừa
gót chân em co nhỏ
Em ở bên sông
vì còn chờ đợi
Còn nhớ còn thương nên
Sáo Chưa sổ lồng
Đêm đêm
em vẫn hát dân ca
và anh mơ và em
Muốn bay về nơi anh ở ở
Con Sáo muốn sang sông
thấy nhà anh còn mở ngỏ
Chăn gối còn
em hát điệu dân ca..