Chỉ có một điều em biết, hôm nay là thứ mấy ngày gì 
Chỉ có một điều cần thiết, tan ca thì nhớ lấy phong bì 
Công ty là mồ chôn sống và giấy báo tử là deadline 
Đêm đêm đặt tay lên trán nhẩm xem mình có sống hết mai 
Hey, em ơi, em còn chần chờ gì nữa? 
Hey, em ơi, chớ để nỗi đau chất chứa 
Hey, em ơi, em còn chần chờ gì nữa? 
Hey, em ơi, em đợi ai làm chi rứa? 
Cớ sao mà em chơi vơi? 
Cớ sao lòng em rối bời? 
Đứng lên mà chạy đi thôi 
Trước khi màn đêm giăng lối 
Cớ sao mà em chơi vơi? 
Thấy mình trong gương rã rời 
Đứng lên mà chạy đi thôi 
Trước khi bàn chân hấp hối 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
Nếu em thành tâm muốn biết, thì anh cũng sẵn lòng trả lời 
Bí quyết để không nuối tiếc là chẳng giữ lại gì trên đời 
Đau thương vui sướng cuối ngày cũng hóa thành cát bụi 
Nghe bolero để cuộc đời nó thêm vui (hồn lỡ sa vào đôi mắt) 
Em, nghe xem, chẳng ai nghe em khóc nữa 
Em, nghe xem, chẳng còn ai quan tâm nữa 
20 năm chạy theo cái gọi là sang giàu 
Người nào cũng được nhưng không phải người đến sau 
Dưới sáu tấc đất các người cũng chả khác gì nhau! 
(Chết rồi, nhạc vậy sao cover) 
Cớ sao mà em chơi vơi? 
Cớ sao lòng em rối bời? 
Đứng lên mà chạy đi thôi 
Trước khi màn đêm giăng lối 
Cớ sao mà em chơi vơi? 
Thấy mình trong gương rã rời 
Đứng lên mà chạy đi thôi 
Trước khi bàn chân hấp hối 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
La-la-la-la-la-la-la-la-la 
(Nhưng mà hả, rốt cuộc thì...) 
Điều duy nhất mà em cảm thấy mình có thể tự hào 
Là hố sâu không đáy mà do chính em đã tự đào 
Điều duy nhất mà em cảm thấy mình có thể tự hào 
Là hố sâu không đáy mà do chính tay em tự đào 
Điều duy nhất mà em cảm thấy mình có thể tự hào 
Là hố sâu không đáy mà do chính em đã tự đào 
Điều duy nhất mà em cảm thấy mình có thể tự hào 
Là hố sâu không đáy mà do chính tay em tự đào