Đêm buông sương mờ giăng
Đào hoa rơi pha màn sương
Lẻ loi trông chân trời xa
Hoàng hôn nắng tắt từ lâu, lâu thật lâu
Khó quên dạ ủ sầu
Nơi đây hoa đào bay, buồn thay sao ai lìa ta
Gió đêm lay lay hàng cây
Sầu tương tư đong thành sông chôn sâu thật sâu.
Chẳng thể ai thấu
Một thân hoa đào khoe sắc xuân theo ý trời
Hương hoa thơm thấm dương trần lạnh giá
Đào hoa rơi nhẹ hương còn vương áo ai
Ngậm ngùi theo nước cuốn trôi xa
Màn đêm cô tịch như khóc thương hoa cánh gầy
Hoa đâu sao sắc hương còn vương vấn
Lìa cây hoa tả tơi rụng rơi tan nát phong ba mịt mùng
Thương tiếc đành thôi một sinh kiếp
Oán hận tình xưa chẳng thể nào buông
Đêm khuya sương lạnh thêm
Thời gian pha sương đầu xanh
Chốn xưa cô đơn mình ta người xưa nơi chân trời nao xa thật xa
xa thật xa
Khó quên, dạ ủ sầu
Long lanh hoa đào bay người xưa nay quay về đây
Kiếp duyên cho ta trùng hoan
Dù bao phong ba nghìn lớp cuốn trôi về đâu
Cuốn trôi về đâu nguyền mãi chung hướng
Tìm nhau ba đời ba kiếp như một giấc mộng bao năm trôi đã khô dòng lệ nóng
Dù cho bao hồi ức dường như đã quên
Đành mặc theo gió cuốn muôn hướng
Rừng xưa hoa đào kia vắng ai hương sắc nhòa
Đông chưa qua giá băng tràn khắp nơi
Đừng mang yêu hận xưa làm cho lạnh buốt sắc hoa tinh tuyền
Đây dưới tàn cây luồn cơn gió
Tìm nhau ba đời ba kiếp như một giấc mộng
bao năm trôi đã khô dòng lệ nóng
Dù cho bao hồi ức dường như đã quên
Đành mặc theo gió cuốn muôn hướng
Rừng xưa hoa đào kia vắng ai hương sắc nhòa
Đông chưa qua giá băng tràn muôn nơi
Chờ mong xuân về nơi này ngập sắc thắm muôn hoa khoe màu
Ta dưới trời trăng nhìn hoa bay
Chúng ta nguyền sống cùng