Đêm lại dài mang nặng tâm tư, cứ trằn trọc mãi không ngủ
Viết bao nhiêu bản tình buồn nhưng chẳng bao giờ gọi là đủ
Vì tôi Kim Ngưu là một cô gái khoác lớp nội tâm dày kín
Nó cứ loay hoay lẩn quẩn, khắc lên bao nhiêu vết xước đầy mình
Tôi đã trưởng thành đã va chạm với nhiều mặt đau
Tôi đã từng khóc đã từng cười rồi tự mình với tay nhặt lau
Có bao nhiêu người cô đơn ngoài kia họ khao khát kiếm đc tri kỷ
Còn tôi may mắn nhiều hơn đã thương được người chung lối đi…hứ.
Nhưng đâu phải cứ yêu hết mình thì đối phương sẽ được đáp trả
Đâu phải cho đi tất cả là chinh phục trái tim người chẳng rời xa
Với em anh từng là người đặc biệt, nhưng chỉ là quá khứ lu mờ
Bây giờ còn lại hối tiếc, bao ký ức những ngày thu chờ
Giá như mà nỗi đau em mang có thể hóa thành thứ có giá trị
Thì em sẽ giữ cho mình, tự dằn vặt để mắt nhòa mi
Em sẽ giữ mãi câu chuyện chúng ta và hôm nay một lần được khóc
Để tiễn nỗi buồn đi xa, còn gì đâu niềm vui phút chốc.
Tập cho mình đừng trách, đừng buồn, đừng thở than
Tập cho mình đừng hờn, đừng giận, đừng ngỡ ngàng
Tập cho mình nhẹ nhàng chấp nhận điều trái ngang
Tập cho mình không oán, không hận chuyện bẽ bàng
Hoa mới nở khoe sắc bao người muốn hái
Khi hoa tàn người vô tình dẫm chân đạp phải
Mặt biển êm đềm nhưng lòng đại dương lại có sóng dữ
Môi em cười nhưng tim đang hành hạ cơn đau quá khứ
Tập cho mình đừng trách, đừng buồn, đừng thở than
Tập cho mình đừng hờn, đừng giận, đừng ngỡ ngàng
Tập cho mình nhẹ nhàng chấp nhận điều trái ngang.
Có khi nào anh cảm thấy buồn theo giai điệu em đang viết
Có khi nào nghĩ về tình ta anh vụt chợt chút hối tiếc?
Và có khi nào bất chợt anh cười, rồi vỡ òa trong nhung nhớ?
Và có khi nào nước mắt dằn dụa trong nhữg đêm dài anh ngủ mơ, hứ
Có hạnh phúc ta từng nắm giữ nhưng rồi đổi lại sự thất vọng
Ta nghĩ mình thật hạnh phúc nhưng đâu có… hụt hẫng chất chồng
Chẳng dám trách ai, cũng chẳng hận đời quá bất công
Chỉ là duyên đến nhưng phận chưa tới ta đành nát lòng
Giá mà biết yêu người đau khổ, ta thà làm gỗ đá vô tri
Không biết khóc, chẳng biết buồn những chuyện vô lý
Thời gian trôi nhưng em vẫn vậy, lang thang trên vỉa hè ký ức
Nhặt nỗi buồn và biết niềm đau là có thực
Ai biết khi khóc chỉ là buồn một chút, còn nụ cười tê tái cả lòng đau
Càng tập quên thì con tim lại dâng nỗi nhớ tơi bời
Chơi vơi một mình ngấm lịm cơn đau một thời
Em chẳng muốn gọi anh là “Người yêu cũ”
Đơn giản em gọi anh là “Người đặc biệt đã từng đi qua”
À mà thôi, chỉ là câu chuyện quá khứ…
Chút nặng lòng lặng mình viết ra
Chứ ai quan tâm mày đâu mà thẩn thờ hối tiếc hả?
Biết là quá khứ thì cứ mặc xác nó đi, làm chi một gả tình si quỵ lụy
Nhưng sao rượu uống ngàn ly mà không thể quên đi người từng tri kỷ
Rượu say mai này sẽ tĩnh… sao say tình say mãi tháng năm
Đang bên nhau sao buông thả đôi tay đang nắm
Để câu chuyện buồn này cứ thế viết mãi, chẳng thể thấy hồi kết đâu anh
Mộng tình sao xao xuyến mộng tình say…
Nỗi nhớ đong đầy nỗi nhớ thay.
Xa mãi người đi xa mãi mãi…
Ái ân vương vấn ái ân này.
Em sẽ tập quên đi luồng ký ức, tập không muộn phiền chẳng nhớ mong
Tập mở cửa lòng thêm lần nữa, tập cho phép mình sống mơ mộng
Tập không oán hận chuyện bẽ bàng, tập chấp nhận người đã sang ngang
Tập tim thôi khóc khi nhìn thấy người đang âu yếm bên nhân tình
Tập cách ngủ sớm không thức khuya và tập chăm sóc bản thân mình
Bình minh mang về tia nắng ấm, em chào tạm biệt người từng yêu…
( Em chào tạm biệt người từng yêu )...