(Lả Lướt)
(Workaholishi)
Tay em, vai em với làn môi em nó còn khắc sâu
Nàng cười nhẹ, vuốt tóc
Anh không dám nhìn vào mắt đâu
Buông xuôi và quay đi
Có nghĩa là thôi anh sẽ chẳng nhớ đâu
Chỉ là bên trong, sâu hơn
Anh mong ta quay về với nhau
Callin cho mama con phải nghe theo lí trí
Cô ấy khiến cơn đau chằng chịt mà chẳng chịu ra đi
Miên man đêm ngày party trên người đeo thêm VVs
Bỏ lại 1 người làm nhạc mà cứ tưởng mình là GD
Khi xưa em làm quen anh, em bảo "Sao anh quá chất?"
Worka gang với cả âm nhạc anh nghĩ đó chính là nguyên nhân
Giờ thì mắt em, môi em, và kỉ niệm mới là nguyên nhân
Rồi lại tự mình ràng buộc mình, yeah
Trong đêm tối, mưa giăng lối
Anh như 1 kẻ điên tình
Đang đi tìm sự yên bình
Một người mới, chung chăn gối
Nhưng không phải là một gia đình
Chưa bao giờ là một gia đình
Chờ em mãi
Em mới tới
Nhưng em lại vụt qua mình
Chớp nhoáng như loài hoa quỳnh
Ôm anh trên đoạn Ba Đình
Ngân nga một bài ca tình
Anh không còn nhận ra mình
(Anh không còn nhận ra mình)
(Anh không còn nhận ra mình)
(Anh không còn nhận ra mình)
Thôi thôi không cần phải tell me những lời sáo rỗng
Đi đi xin đừng quan tâm
Hỏi han anh có làm sao không?
Anh không làm sao đâu chỉ là mang thêm 2 3 áo ấm
Khoác lên khi se lạnh, anh băng qua màn đêm đông
Bởi vì tương lai anh phải cố gắng
Chặng đường này còn dài
Anh phải cầm chặt vô lăng
Cảnh tối đen đường mịt mù
Nhưng anh tin một ngày có nắng
Chúc em yên bình, vì chẳng còn gì phải lăn tăn
(Vì tương lai anh phải cố gắng)
(Chặng đường này còn dài)
(Anh phải cầm chặt vô lăng)
(Cảnh tối đen đường mịt mù)
(Nhưng anh tin một ngày có nắng)
(Chúc em yên bình, vì chẳng còn gì phải lăn tăn)
Lá vàng tất cả chỉ còn lại là một đống lá vàng
Khi anh đi qua thăm nơi chúng mình
Hồi mọi chuyện chẳng cần chứng minh
Đưa con thuyền nơi trái tim anh ra khơi
Hết rồi, anh cũng thấy mình mệt phết rồi
Anh phải để cho cảm xúc được nghỉ ngơi
Chấp nhận em đã mãi thật xa vời
Ngồi lặng nhìn, trời mưa sao băng rơi
Rơi xuống đây
Rơi vào anh
(Anh không còn nhận ra mình)
Rơi xuống đây
Rơi vào anh
(Anh không còn nhận ra)
(Anh không còn nhận ra mình)
Rơi xuống đây
Rơi vào anh
(Anh không còn nhận ra mình)
(Rơi xuống đây)
(Rơi vào anh)
Trong đêm tối, mưa giăng lối
Anh như một kẻ điên tình
Đang đi tìm sự yên bình
Một người mới, chung chăn gối
Nhưng không phải là một gia đình
Chưa bao giờ là một gia đình
Chờ em mãi
Em mới tới
Nhưng em lại vụt qua mình
Chớp nhoáng như loài hoa quỳnh
Ôm anh trên đoạn Ba Đình
Ngân nga một bài ca tình
Anh không còn nhận ra mình
(Anh không còn nhận ra mình)