Ai đưa ta đi qua những
Thăng trầm thời thanh xuân
Khi xưa bên nhau rong chơi
Những ngày chiều bâng khuâng
Đã có những lúc như đang ngủ say
Trong giấc mơ hằng đêm có cha
Những nốt nhạc vẫn còn dở dang
Những phím đàn như kẹo dòn tan
Những mối tình buông lời thở than
Thấy chính mình
Sau những trưa hè đêm tàn
Và rồi cứ thế
Ta dần lớn lên
Mang bao niềm tin
Rời xa quê hương mình
Ký ức đau buồn
Cũng phải sớm quên
Học cách thích nghi
Nơi không ai thương tình
Đôi lần tuyệt vọng
Và cũng đã có lúc
Dành thời giờ cho than thở nhiều hơn
Chẳng còn là thằng nhóc
Vô tư như thời bé
Mẹ dắt con đi qua
Từng buổi chiều hôm
Từng ngày trưởng thành
Cùng những đơn sơ
Giây phút ngồi sum vầy bên ánh lửa
Để khi đến một ngày tự do
Vung cánh bay thật xa
Nhận ra là nơi bình yên duy nhất
Nằm gọn sau cánh cửa
Ta mang hành lý chưa đựng ước mơ
Không có vạch thước đo trong
Ta ngày thuở bé
Thanh xuân không đành Phí
Lòng thành tâm thành ý
Rồi bỗng nhiên gặp
Người khiến con tim mở hé
Và mỉm cười đau
Cuối cùng thì ta
Cũng chỉ là người sau
Lệ này ướt thấm đẫm từ lâu
Nhìn về phía hoàng hôn
Cuối ngày nắng tắt
Còn mơ màng điều gì
Những đêm dài trắng giấc
Tất cả hiện rõ qua từng ánh mắt
Của một đứa trẻ tâm hồn đôi mươi
Vẫn sống cho những gì xứng đáng nhất
Tự trấn an lòng mình để vui tươi
Trở về ngày nắng cháy
Khi chưa biết lo âu
Ngày mà còn chờ nhau
Đã trôi qua mất bao lâu
Trở về ngày xưa ngày mà bình yên
Còn ngồi chờ mưa
Lang thang muôn nơi không lo ngày dài
Trở về ngay có gió
Đêm đông có mưa ngâu
Rồi một ngày nhận ra
Đã trôi qua mất bao lâu rồi
Ngày mà bình yên còn ngồi chờ mưa
Lang thang muôn nơi không lo ngày dài
Thời gian trôi qua vạn vật thay đổi
Đứa bé ngày nào
Giờ đã trở thành đàn ông
Ký ức phôi pha ta thường hay hỏi
Cuộc sống này còn gì dễ dàng không
Gặp người bạn cũ
Gửi chào nhau cái choàng ôm
Nhìn lũ trẻ khác nô đùa
Dưới ánh vàng son
Đi trên con phố
Trời đã xế bóng hoàng hôn
Vội tìm cách nào đó
Để lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn
Và đã bao nhiêu năm rồi
Cây non giờ cũng đâm trồi
Bố mẹ ngày càng bạc thêm phần tóc
Suốt cả những tháng năm đời
Mình dạy dỗ con trăm lời
Có những đêm lặng lẽ âm thầm khóc
Thằng nhóc ngày ấy từng không vâng lời
Giờ ngồi tiếc nuối
Quãng thanh xuân vội qua
Hạnh phúc chẳng phải nơi cuối chân trời
Mà là khi ngoảnh lại
Gia đình luôn đợi ta
Mọi người tung hô ngợi ca
Chỉ là khoảnh khắc
Vẫn còn phía trước
Là cả hành trình dài
Ai cũng sẽ già đi
Sau vài lần ngoảnh mắt
Thật tâm biết ơn người
Cho con thành hình hài
Để khi nhìn lại một quãng đời tuổi trẻ
Cũng đã từng biết khóc
Biết cười rồi biết đau
Một lần được sống
Với khát vọng chính mình
Vì chắc gì liệu còn có kiếp sau
Trở về ngày nắng cháy
Khi chưa biết lo âu
Ngày mà còn chờ nhau
Đã trôi qua mất bao lâu
Trở về ngày xưa ngày mà bình yên
Còn ngồi chờ mưa
Lang thang muôn nơi không lo ngày dài
Trở về ngày có gió
Đêm đông có mưa ngâu
Rồi một ngày nhận ra
Đã trôi qua mất bao lâu rồi
Ngày mà bình yên còn ngồi chờ mưa