Bao đêm em mơ hay đây là cảm hứng
Thấy tâm tư hủy hoại trong đầu mình
Ta để chai rượu này lại trên bàn
Thế gian không màu tình
Ta chào lần nữa
Bài nhạc buồn nghe từ bên ngoài
Ta không còn thấy đôi mắt của em
Hay vương mái tóc vẫn còn chưa cài
Vẫn còn chưa cài
Cảm nhận thật rõ khi hừng đông xuống
Một mình trong ghế cuối cùng
Đi đến những trạm dừng không muốn
Ta vẫn thấy hình bóng của em
Từ lúc hôn trán và đóng cửa
Nhớ thật rõ cái lúc em đi
Tâm hồn đó không được sống nữa
Thằng nào dám nói là không đau
Kẻ nào dám nói là không khóc
Những điều anh có thể thấy
Là một thằng nhóc thường nằm trong góc
Bốn bức tường và vài khoảng trời
Anh để dành cho ngày trọng đại
Anh giam mình trong một khu rừng
Mà không có tiếng người vọng lại
Hai tuần trôi qua rồi em ơi
Ta không cần nói nhiều thêm
Im lặng thay lời tạm biệt
Làm ta nhức nhối nhiều đêm
Có bao giờ cảm thấy cô đơn
Khi phòng mình tối nhiều thêm
Cứ quay mặt lại và đi
Không cần phải nói nhiều em
Vì đã có quá nhiều cảm xúc
Hụt hẫng cho những gì đang thấy
Như cái cách anh ngồi một góc
Tìm lại niềm vui của mùa hè năm ấy
Anh trói tâm hồn mình lại
Chẳng muốn lơ lửng vào một khoảng không
Ngay bản thân còn tự dối lòng
Thì mong gì ở em sự cảm thông
Vài nỗi buồn không thể gỡ bỏ
Ôm trọn niềm đau
Tại sao khi thấy đôi giọt lệ đổ
Anh cũng không có quyền lau
Đến giây phút đưa em về nhà
Còn không nói chuyện
Vậy thì còn điều gì cho nhau
Ngay cả khi mình ngồi đối diện hả
Đã 3 giờ sáng rồi em ơi
Nhìn màn đêm trôi
Thấy tiếc thương phận mình
Bật lon bia châm thêm vài hơi thuốc
Anh chỉ uống cạn ly
Chứ không muốn cạn tình
Nỗi lòng của kẻ say
Chẳng bao giờ muốn tỉnh
Để lại phải chìm đắm
Vào những thứ không mưu cầu
Sao cứ phải là
Trao cho nhau bao nhiêu gánh nặng
Niềm tin còn chẳng có hỏi sao không u sầu
Mưa vẫn cứ thế rơi hoài không ngớt
Bầu trời dần sáng, nhưng cõi lòng thì chưa
Bật thêm một bản nhạc buồn không lời
Vẫn tự chối bỏ rằng mình buồn vì mưa
Nhưng thôi này em anh xin em đừng buồn
Anh sẽ trả lại em bầu trời của thanh khiết
Còn mọi tội lỗi hãy để anh gánh chịu
Yêu em như thế nào