Từ nhỏ khi đi học
***
Mặc cho thầy cô
Chửi hay muốn méc tùy bà
Tui đang chơi lấy nét
Và tui thích mì gà
Thích đứng trên sân khấu
Cùng mấy thằng bạn guitar
Rồi bida, banh bóng
Giành con ghệ sanh nóng
Thằng con ngoan nhanh chóng
Thành anh đại trên sóng
Phía sau đã không còn chỗ
Để bản thân nó lùi
Chiếc xe có tiếng bô nổ
Thấy ghét thằng chủ nó đuổi
Và nó vẫn biết là đường tối
Nhưng vẫn chơi lút cán
Rồi một mình ngồi buồn tủi
Với cuộc đời lúc chán
Thời gian nó về nhà
Vẫn thường là lúc sáng
Nó đã không nghe cả lời mẹ cha
Vì trong đầu còn chút ác
Lời phát từ trong tâm
Lúc nó đau rát người không thăm
Đói khát lòng công tâm,
Nhìn thằng nó ghét mà không ***
Tư tưởng muốn làm anh lớn
Và nó nghĩ mình máu Mỹ
Nhưng đến một ngày nó phải ngồi im
Và nhìn lên trời thấu nghĩ
Ngày tháng trôi
Tôi giữa bao phong trần
Lúc gian truân lầm than
Có thấy ai ngồi cùng tôi đến mai
Từng bước đi
Gieo đắng cay trăm lần
Vết thương tay còn đau
Mình còn nhau
Trói đêm đen bằng bao nỗi sầu
Ngày qua tư thế nó
Bước trong hiên ngang
Nguy hiểm tánh mạng với nó
Bây giờ thì đâu liên quan
Nó ngồi cùng tụi bạn
Trên bàn có ***
***
Khiến nó thành kẻ điên sảng
Mấy thằng ngày xưa sống chó
Chơi với nó hai mặt
Bây giờ là lính, phải quỳ
Mặc cho nó sai vặt
Niềm tin tương lai nó,
Bây giờ không có ai đặt
Nó như là một vị tướng sai lầm
Để rơi mình vào tay giặc
Ngày nào, thằng nhóc
Không biết ăn cay nuốt đắng
Giờ nó ngồi trong bar
***
Lúng vào sai lầm
Và nó cần phải thoát ra
Đường đời đưa đẩy
Khiến cuộc sống nó
Ngày càng cọc tính quát la
Và nó không muốn sống chó
Vì cuộc đời có là bao
Không muốn ai phải giống nó
Tay luôn cầm đó là ***
Thiếu sự đồng cảm
Đời cho sóng gió là sao
Nhưng phải kiên cường
Dù cho vấp ngã
Bởi vì chính nó là tao
Và lời than
Của nó có từ sâu trong mắt
Chứ đâu phải là bóng đèn
Mà cứ nhìn lâu không tắt
Tương lai đã mờ nhạt
Lại đào sâu trong đất
Nếu muốn sống với xã hội này
Đâu phải cần câu công tắc
Và lời than
Của nó có từ sâu trong mắt
Chứ đâu phải là bóng đèn
Mà cứ nhìn lâu không tắt
Tương lai đã mờ nhạt
Lại đào sâu trong đất
Nếu muốn sống với xã hội này
Đâu phải cần câu công tắc
Ngày tháng trôi
Tôi giữa bao phong trần
Lúc gian truân lầm than
Có thấy ai ngồi cùng tôi đến mai
Từng bước đi
Gieo đắng cay trăm lần
Vết thương tay còn đau
Mình còn nhau
Trói đêm đen bằng bao nỗi sầu
Và lời than
Của nó có từ sâu trong mắt
Chứ đâu phải là bóng đèn
Mà cứ nhìn lâu không tắt
Tương lai đã mờ nhạt
Lại đào sâu trong đất
Nếu muốn sống với xã hội này