Nhân gian thì trăm vạn người, sao ta chỉ say một người
Chỉ muốn dang tay che chở em một đời
Bông hoa nào xinh rạng ngời
Ta trao tặng em thay lời
Dệt mối yêu đương, bắc nhịp cầu đưa em tới
Si mê một nét dịu dàng, ta như lạc chốn địa đàng
Nhìn thấy được nàng
Bao nhiêu ưu phiền biến tan
Con tim một kẻ lang bạc, em ru vào cõi mơ màng
Đời mấy anh hùng qua được ải hồng nhan
Gió mây vắt ngang, thân chàng một kiếp phiêu bạc
Chữ duyên chẳng màng vì quá nhiều lần dở dang
Mắt nâu, tóc huyền, em tựa ngàn ánh sao đêm
Rọi vào tâm trí, chàng ôm vương vấn ngày đêm
Rồi từ ngày gặp em, chàng như say đảo điên
Từng đêm thức trắng với trăng hàn huyên (ờ uyên)
Vì một nhành hồng mà lòng nam nhi ngẩn ngơ
Ngày thì nhớ nhớ, đêm về nằm mơ
Nhân gian thì trăm vạn người, sao ta chỉ say một người
Chỉ muốn dang tay che chở em một đời
Bông hoa nào xinh rạng ngời
Ta trao tặng em thay lời
Dệt mối yêu đương, bắc nhịp cầu đưa em tới
Si mê một nét dịu dàng, ta như lạc chốn địa đàng
Nhìn thấy được nàng
Bao nhiêu ưu phiền biến tan
Con tim một kẻ lang bạc, em ru vào cõi mơ màng
Đời mấy anh hùng qua được ải hồng nhan
Đời ta như một trang giấy trắng
Nàng cầm bút họa lên để cho ta thấy nắng
Lời ca này gởi theo gió mây giăng
Ta lâm vào ải tình, liệu nàng có hay chăng?
Nàng chiếm thế thượng phong, ta đành bỏ công cán
Muốn có được mỹ nhân nên ta quyết không nản
Người khóa lại giấc mơ cho ta say nồng nàn
Thử hỏi bao anh hùng vượt được ải hồng nhan
Rồi từ ngày gặp em, chàng như say đảo điên
Từng đêm thức trắng với trăng hàn huyên (ờ uyên)
Vì một nhành hồng mà lòng nam nhi ngẩn ngơ
Ngày thì nhớ nhớ, đêm về nằm mơ
Nhân gian thì trăm vạn người, sao ta chỉ say một người
Chỉ muốn dang tay che chở em một đời
Bông hoa nào xinh rạng ngời
Ta trao tặng em thay lời
Dệt mối yêu đương, bắc nhịp cầu đưa em tới
Si mê một nét dịu dàng, ta như lạc chốn địa đàng
Nhìn thấy được nàng
Bao nhiêu ưu phiền biến tan
Con tim một kẻ lang bạc, em ru vào cõi mơ màng
Đời mấy anh hùng qua được ải hồng nhan
Nhân gian thì trăm vạn người, sao ta chỉ say một người
Chỉ muốn dang tay che chở em một đời
Bông hoa nào xinh rạng ngời
Ta trao tặng em thay lời
Dệt mối yêu đương, bắc nhịp cầu đưa em tới
Si mê một nét dịu dàng, ta như lạc chốn địa đàng
Nhìn thấy được nàng
Bao nhiêu ưu phiền biến tan
Con tim một kẻ lang bạc, em ru vào cõi mơ màng
Đời mấy anh hùng qua được ải hồng nhan