Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa
Hoen đôi mi khi thu đưa em qua
Đã từng ngọt ngào, giờ nhận đắng cay vì anh
Thu vờn tóc em mơn man bên làn gió
Vương trên mi ai lá rụng con phố nhỏ
Nhẹ nhàng đâu đây mùi hương hoa sữa đó
Nghe xung quanh âm thanh vang lên sao thân quen
Trong bao nhiêu ngu ngơ vu vơ mùa lá vắng
Thật nhẹ nhàng dù mùa thu không còn yêu anh nữa
Đã từ rất lâu rồi
Trong anh định nghĩa hai tiếng yêu thương
Anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có em
Mùa thu đó anh có em
Vậy cớ sao giờ
Hơn một năm trôi qua người đã khác xa thật nhiều
Anh nghe tiếng lá rơi không còn em nữa
Và mùa thu đến anh không còn em nữa
Có lẽ nào em vội quên đi
Và có lẽ nào em đưa mùa thu đi
Có lẽ nào mùa thu chẳng còn lại gì
Trong tâm trí em
Có lẽ nào em buông anh đi xa mất
Có lẽ nào anh không phải người mà em yêu nhất
Có lẽ nào
Anh phải tự nhủ rằng chỉ là một giấc mơ
Anh mất em rồi
Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm
Cũng chính là lúc ôm em thật chặt băng qua mọi nẻo phố cổ ta thường đến
Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau miền không tên
Giật mình chợt nhớ anh không thể với đến
Chỉ là giấc mơ quá êm đềm
Trọn vẹn một vòng tay dịu êm
Rồi cứ man mác vu vơ ngẩn ngơ chờ đông tới
Liệu rằng một mai sẽ còn thấy nhau trên đường đời?
Ta cũng đâu ngờ sau bao ngày chờ đợi
Bài hát cất lên về thu Hà Nội sẽ theo cùng em
Nhưng cùng hình bóng mới
Và có lẽ nào
Có lẽ nào em vội quên đi (có lẽ, có lẽ nào)
Và có lẽ nào em đưa mùa thu đi (có lẽ, có lẽ nào)
Có lẽ nào mùa thu chẳng còn lại gì
Trong tâm trí em
Có lẽ nào em buông anh đi xa mất (có lẽ, có lẽ nào)
Có lẽ nào anh không phải người mà em yêu nhất (có lẽ, có lẽ nào)
Có lẽ nào
Anh phải tự nhủ rằng chỉ là một giấc mơ
Anh mất em rồi