Nữ : Ngày đành lòng em đi quay gót giọt lệ cay rưng trên khoé mi
Đò đã xa bến không hẹn ngày trở về
Nơi bến sông chờ bao mùa thay lá
Dưới ánh trăng mờ giọt lệ rơi rớt
Có mấy ai thương cho người ví thân như bến đợi đò.
Nam : Giọt mưa rớt nhoà... trên thân áo phai màu
Trên tấm thân gầy gò sương gió liệu người xa có nhớ tôi không
Đành bội ước thề quên nhanh chẳng ngại ngần
Duyên kiếp chẳng thành chỉ vì cô ước cao sang nơi thành đô...
Nữ : Nhờ gió gửi nắng bên anh, đừng như em ướt đẫm cơn mưa
Em chẳng còn như em lúc xưa vẫn đứng đợi chờ
Đừng khóc nếu lúc phôi phai, tình đã xa sóng cuốn đi xa
Duyên lỡ làng em cũng đớn đau sao thấu nổi lòng.
Nam : Mà chẳng phải đã hết thương nhau, chỉ vì anh đã quá thương đau
Chẳng trách người anh chỉ trách anh số kiếp cơ hàn
Cầu chúc nơi chốn sa hoa, người sẽ có những ước mơ xa
Mong kiếp này em mãi ấp êm sẽ chẳng muộn phiền.
Nam : Giọt mưa rớt nhoà... trên thân áo phai màu
Trên tấm thân gầy gò sương gió liệu người xa có nhớ tôi không
Đành bội ước thề quên nhanh chẳng ngại ngần
Duyên kiếp chẳng thành chỉ vì cô ước cao sang nơi thành đô...
Nữ : Nhờ gió gửi nắng bên anh, đừng như em ướt đẫm cơn mưa
Em chẳng còn như em lúc xưa vẫn đứng đợi chờ
Đừng khóc nếu lúc phôi phai, tình đã xa sóng cuốn đi xa
Duyên lỡ làng em cũng đớn đau sao thấu nổi lòng.
Nam : Mà chẳng phải đã hết thương nhau, chỉ vì anh đã quá thương đau
Chẳng trách người anh chỉ trách anh số kiếp cơ hàn
Cầu chúc nơi chốn sa hoa, người sẽ có những ước mơ xa
Mong kiếp này em mãi ấp êm sẽ chẳng muộn phiền.
Nữ : Nhờ gió gửi nắng bên anh, đừng như em ướt đẫm cơn mưa
Em chẳng còn như em lúc xưa vẫn đứng đợi chờ
Đừng khóc nếu lúc phôi phai, tình đã xa sóng cuốn đi xa
Duyên lỡ làng em cũng đớn đau sao thấu nổi lòng.
Nam : Mà chẳng phải đã hết thương nhau, chỉ vì anh đã quá thương đau
Chẳng trách người anh chỉ trách anh số kiếp cơ hàn
Cầu chúc nơi chốn sa hoa, người sẽ có những ước mơ xa
Mong kiếp này em mãi ấp êm sẽ chẳng muộn phiền.
Nữ : Anh hỡi kiếp này sao không nắm lấy? Hạnh phúc mai này sao không trông thấy.
Nam : Em không hứa ngày về để anh ngóng trông không thấy xót sao?
Nữ : Dưới mái tranh nghèo ta từng nguyện ước, sẽ chẳng sang giàu sẽ không lỡ bước.
Nam : Nhưng cớ sao giờ mình anh đứng đây như bến đợi đò...