Ngày xưa,..
em đến nhà.. anh.
Bằng lăng màu tím
rụng rơi bên thềm...
Đôi mắt nhung huyền,
tóc xoã bờ vai
theo gió chiều nhẹ bay..
Nhặt cành hoa tím
cài lên mái tóc,
hai đứa cùng xây ước mơ.
Tình như ý thơ,
đẹp như cánh hoa
muôn kiếp chẳng phai mờ...
Chiều nay,..
qua ngõ nhà ai,
Bằng Lăng còn đó
mà anh đâu.. rồi...
Anh bước theo người,
để lại hàng cây
hoa tím buồn nhẹ.. lay...
Ngày xưa chàng nói,
tình chung một lối,
hoa tím của riêng chúng ta.
Giờ anh cách xa,
bỏ quên cánh hoa,
bên lối cũ đã phai mờ...
Anh ơi, anh ơi,
nhìn hoa Bằng lăng tím,
theo gió chiều nhẹ rơi.
Lòng nghe tả tơi,
đau thương ôi nhiều quá.
Mà em đành bôi xoá,
cho tình đầu dở.. dang...
Một hôm...
Trên chuyến đò ngang,
người xưa gặp gỡ
mà sao chạnh.. lòng...
Anh bước theo người
nói cười thật vui,
như chẳng hề quen biết tôi...
Lời xưa còn đó,
mà sao giờ đã như
gió chiều bay thoáng qua..
Giờ hai chúng ta,
tình ơi xót xa như
hoa tím bằng lăng buồn...
Chiều nay,..
qua ngõ nhà ai,
Bằng lăng còn đó,
mà anh đâu.. rồi...
Anh bước theo người,
Để lại hàng cây
hoa tím buồn nhẹ.. lay...
Ngày xưa chàng nói,
tình chung một lối,
hoa tím của riêng chúng ta.
Giờ anh cách xa,
bỏ quên cánh hoa,
bên lối cũ đã phai mờ...
Anh ơi, anh ơi,
nhìn hoa Bằng lăng tím,
theo gió chiều nhẹ rơi.
Lòng nghe tả tơi,
đau thương ôi nhiều quá
Mà em đành bôi xoá,
cho tình đầu dở.. dang...
Một hôm...
Trên chuyến đò ngang,
người xưa gặp gỡ
mà sao chạnh.. lòng...
Anh bước theo người
nói cười thật vui,
như chẳng hề quen biết tôi...
Lời xưa còn đó,
mà sao giờ đã như
gió chiều bay thoáng qua..
Giờ hai chúng ta,
tình ơi xót xa như
hoa tím Bằng lăng buồn...
Giờ hai chúng ta,
tình ơi xót xa như
hoa tím.. Bằng lăng buồn...