Bài hát: Cô Gái Tháng Hạ
•••
Lại một mình ngồi trước hiên nhà
ta nghe tiếng gió gọi lòng bâng quơ
Thuở yên bình những ngày nắng hạ
đã mãi xa rồi chỉ còn cô đơn
Vẫy tay chào buông câu tạm biệt
hình bóng quen thuộc cô gái kia ơi
Ta lại về bên nơi phố cũ
lần đầu gặp mặt nước mắt ta rơi
Nơi phố thị ngàn dân chen chút
thì đến khi nào ta gặp người đây
Khép lòng lại ta lau nước mắt
thả hồn mình vào những làng mây
Phố không người dường như phố lạ
cơn mưa tháng 7 cũng chợt ùa qua
Cuốn hết đi một phần kí ức
mặn nồng đương thời của người và ta
Rồi vô tình ta gặp lại người
trên con phố cũ lần đầu ta yêu
Vẫn mái tóc khuôn mặt thân thuộc
nhưng chỉ đứng nhìn không nói gì nhiều
Ta thở dài giữa lòng thành phố
nỗi buồn cứ thế găm chặt vào tim
Lướt qua nhau như người xa lạ
cả một dãy phố như chợt lặng im
Khoảng không gian chợt như hiu hắt
không khí ảm đạm thôi thúc đôi chân
Duyên thuở nào tình thương chen lõi
chợt nghe cõi lòng đôi chút bâng khuâng
Tiếng gió nhẹ xin hãy thì thầm
gửi cho người một chút tình duyên
Nơi con phố hàng cây buồn bã
môi ta cười không chút bình yên
Rồi bất chợt màn đêm buông xuống
ta lại làm bạn với cô đơn
Thu mình lại về một góc nhỏ
ta trách tại sao người vô ơn
Hay thứ tình cảm nhỏ nhặt ta trao
dù có bằng trời vẫn chưa đủ
Tiếng đồng hồ tích tắc đượm buồn
đã 3h rồi sao chưa ngủ
Đôi uyên ương giờ bay hai hướng
bức tranh màu ta vẽ lấm lem
Phận duyên tình của ta lỡ làng
thôi đành vẫy chào chuỗi ngày ấm êm
Gửi lời nhạc vi vu vào gió
ta lại nhớ về cô gái ngày xưa
Một chút bồi hồi trong ngăn kỷ niệm
ta gặp nhau vào 1 chiều mưa
Những mảnh ghép ta từng vun đắp
nay đã tan thành từng mảnh nhỏ
Có chút lưu luyến đọng lại trong lòng
nhưng thôi chỉ nghĩ rồi vứt bỏ
Vẫn tấm chân tình ta giữ nguyên vẹn
dù cho 4 mùa có trôi qua
Có đôi môi cười người vẫy chào ta
thôi chào em cô gái tháng hạ