Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
TeA:
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em còn trong ngõ vắng, đượm trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.