Mảng trời thu khoảnh bình
Yên của những ngày lá đổ
Là ngày chuẩn bị cho hành
Trình về với cát bụi đá cỏ
Như 1 trách nhiệm khắc lên trên
Đường đời những dấu phanh
Ngang dọc của sự bộn bề
Như mẹ từng nói con phải tự đấu tranh
Có những chuyến đi xuôi ngược
Đã chờ tao ở tuổi 14
Vẫy tay chào tạm biệt tuổi
Thơ 1 hành trình học làm ngươi lớn
Hơn 6 năm trôi chưa thấy bến đỗ chỉ thấy
Mắt mẹ nước trong veo
Nhưng mẹ là biển thì sự
Ngỗ nghịch này cũng chỉ
Bị hóa rong rêu
Tao đã từng hỏi khi con lớn sẽ đi đâu
Ông ấy từng chỉ vào những cuộn
Diều nói tao và nó sẽ y nhau
Là sẽ phải căng ra với đời
Theo từng nhịp tay thả bắt
Nhưng đường con bay sẽ ở lòng ta
Hay tận đồi kia thì chả chắc
Tao lớn trên nơi đường lộ có
Tiếng còi xa khách ca vang
Tuổi thơ tao nửa vùng quê và nửa
Thành thị đất đỏ ba gian
Nơi mà gập gềnh những dốc núi
Cho người đi và kẻ lại
Mẹ ơi có vạch thước đo nào
Căn đời con để kẻ lại
Về nơi đâu ta muốn dừng chân
Về nơi đâu ta thấy mỏi mệt những ước
Mơ khi màn đêm cuốn theo ưu tư đó
Tan vào làn khói trắng bay
Về nơi đâu cho mưa ngừng rơi
Về nơi đâu ta quên đi nỗi đau
Ko là ta đó 1 thời đã qua
Trưởng thành theo thời gian là niềm vui bị xóa bỏ
Thay đổi thì không tao ko mong
Rằng mình được hóa nhỏ
Oh vì đã quen với bộn bề và xô đẩy
Nhưng thứ duy nhất tao chưa
Làm đc là vẫn đề cập về cô ấy
Như 1 thói qen thường ngày vẫn đang làm và mải miết
Có lẽ tao đang ngủ quên trong
Mối tình đầu tự giả thiết
Cái cách để tao trưởng thành
Là nỗi buồn thì phải nên quên
Nhưng xin gọi em là 1 điều ngoại lệ của
Những gì mà anh viết bên trên
Nơi thành thị phủ màn sương
Thấy khoảng trời mình bé nhỏ
Đã quên ko còn lòng me như
Ngày đôi mắt được hé mở
Con tập thích nghi ly cà phê
Vẫn như lần đầu vị đắng gắt
Chỉ khác con đã biết thở dài và biết
Thu gọn nỗi đau trong vắn tắt
Nhưng mà thôi âm nhạc chỉ cho con được vài dòng
Con cần được khóc và cần được
Bộc lộ thỏa thê như hài đồng
Chả thà như vậy ko phải nghĩ con đường thành công
Hơn là đôi khi bất lực phải khóc mà khóc
Theo cách của thằng đàn ông
Về nơi đâu ta muốn dừng chân
Về nơi đâu ta thấy mỏi mệt những ước
Mơ khi màn đêm cuốn theo ưu tư đó
Tan vào làn khói trắng bay
Về nơi đâu cho mưa ngừng rơi
Về nơi đâu ta quên đi nỗi đau
Ko là ta đó 1 thời đã qua