Đoạn Đoạn: Trần Giả - Cẩm Giang
Nữ: (Nói)
Đây là đâu?
Gác tía lầu son
Màn the trương gấm,
Đâu mất rồi, bến nước dòng sông,
Có chiếc đò đưa
Xuôi ngược bền bồng,
Có tiếng sáo véo von
Ru hồn người lang bạt.
Trần Giã...
Anh đang ở đâu?
Cho dù quang huyện
Có ép buộc em
Thì lòng em cũng không
Bao giờ phụ bạc Trần Giã
Trần Giã ơi...
Anh đang ở đâu?
Anh đang ở đâu?
(Lý con sáo)Nam:
Tôi... ở đây,
Thấp thoáng bên trời mưa bay.
Lòng chợt buồn đắng cay,
Muốn quên em
Sao thấy ngậm ngùi,
Nghe như tấc dạ bồi hồi.
Kỷ niệm ban đầu
Còn đây em nhớ không?
Con đò xưa bến nước với dòng sông.
Nữ:
Lời hẹn thề
Ngàn năm khó phai
Sống không xa nhau
Chết không lìa nhau.
(Quang Huyện)
(Nói) Nữ:
Hả...ta phải tuyệt tình với Trần Giã..
Không không thể nào...
(Quang Huyện) Nói:
Nữ):
Đại Quang
Ông tàn nhẫn lắm mà...
Kìa...anh Trần Giã.
Nam):
Cẩm Giang...em.
Nữ:
Sao sao anh vào đây được?
Nam):
Người ta đưa anh Đến đây để gặp em,
Và người ta nói là
Em đã thay thuyền đổi bến,
Cẩm Giang em hãy nhìn
Thẳng vào mắt anh nè
Và nói cho anh được biết
Là...em có còn yêu anh nữa không?
Nữ:Em...em.
(Quang Huyện)
Nữ):
Không không,
Anh Trần Giả,anh hãy về đi.
Nam:tại sao?
Nữ:Tại vì...
tôi không còn yêu anh nữa.
Nam:
Cẩm Giang...em nói sao?
Em không còn yêu anh nữa à?
Cẩm Giang..., phải rồi.
Vì nơi đây trong cuộc sống giàu sang,
đã ru nàng,ngủ say trong hạnh phúc,
Thì nàng đâu còn nhớ gì,
nơi bến nước cẩm...giang.
Có hai kẻ đã yêu nhau
và cùng thốt lên lời hẹn ước,
Sống không xa nhau,
và chết...
chết cũng không xa nhau nữa...bước.
Nữ:
Tôi không biết gì nữa hết.
Anh anh hãy về đi.
Nam:Vì sao?
Nữ:
Vì...vì anh nghèo lắm.
Anh không có tất cả,
anh không có gì tất cả.
(Lý Tòng Quân:)Nam:
Phải mà,Vì tôi..nghèo,
tôi giàu xơ xác.
Tấm thân tôi vốn tên láy đò,
vì đâu ham gì,mơ gì cao sang.
Nữ:
Người hỡi...chớ nên
trách chi thân phận.
Thôi hãy về đi anh,
ân tình đã...phai.
(Vọng Cổ Hơi Dài:)Nam:
Phải,rồi tui sẽ ra đi
Đến một phương trời xa
Vì đã chán ngán nơi
đây lòng dạ con người
thay đen đổi trắng
mặc áo lụa ngày xưa
sợ phai màu sương nắng
nên người ta quên tình
quên nghĩa quên buổi ban đầu
quên mối thề xưa rồi giờ
đây khoác áo cao sang
mà kêu hãnh với..muôn...người.
(Câu 4)
Miệng nói thủy chung
mà không giữ trọn lời.
Để con đò xưa
không còn neo bến cũ,
chắc không bao giờ rước
được khách sang sông.
Ôi thật đáng buồn
cho những kẻ phụ vong,
ham danh lợi mà không
màn chi điều nhân nghĩa.
Không sợ tiếng miệt khinh
của người đời mai mỉa,
không sợ kẻ bàng quan
nhìn thấy sẽ chê cười.
(Nói Dặm:) Nữ:
Trần Giả,anh hãy nguyền rủa tôi ,
Anh hãy nguyền rủa tôi
thật nhiều nữa đi.
Nam: Để làm chi,
Dù sao giữa tôi với cô
cũng đôi đường đôi ngã.
Nữ:
Trần Giả ơi, tôi chỉ khuyên
anh mau rời khỏi nơi đây.
Đừng nán lại làm gì cho thêm khổ.
(Về Ca Cổ5)
Kể Từ đây hãy coi như tô đã chết,
đừng lưu luyến làm chi
một cô gái bạc tình.
Anh về hãy đi trên bến nước quê nghèo.
Dòng sông xưa chắc
không bao giờ lỗi hẹn,
Và con đò không phụ bạc anh đâu.
Ngọn tre làng còn run rẩy
trước đông phong
chờ người vĩnh viễn khách
quy hồi cố xứ.
vậy anh hãy nghe lời tôi
khuyên lần sau cuối,
rồi mai mốt đây mình
không gặp nữa bao giờ.
(Nói Dặm:)Nam:
Phải,rồi tôi sẽ ra đi
chúc cô ở lại được nhiều hạnh phúc.
Nữ:
Tôi chỉ mong sao anh hiểu cho tôi.
(Nhạc Có Thế Thôi:)Nam:
Thôi đừng nói làm chi,
khi tình yêu tan vỡ.
Đừng nói làm chi,tội lắm người ơi.
Tôi biết riêng tôi rồi,
tại số tôi nghèo, nên cô phụ tình tôi.
Thôi nói nữa mà chi
cho thêm buồn người ơi.
Nữ:Anh Trần Giả!
(Về Ca Cổ:) Nam:
Cô ơi mỗi con người
ai ai cũng có khối óc,cũng có trái tim,
nên ai cũng trọn cho mình,
một con đường hạnh phúc.
giữa tôi với cô
không cùng chung lý tưởng
thì làm sao mình chung bước đi về.
vậy ta hãy xem như mình
đừng bận bịu với nhau,
thà chia tay mỗi người đi mỗi ngã.
chắc có lẽ rồi đời mình
không về qua phương ấy nữa
khi kỷ niệm ban đầu
người ta đã cố tình quên...
Nữ: (Nói)
Anh Trần Giã
Nam:)Thôi cô đừng khóc.
Tôi không tin cô nữa đâu.
Xin Vĩnh Biệt!
Nữ:Anh Trần Giã..
(Chiêu Quân:)
Thôi...đành,lỗi hẹn...a.
Duyên không thành, tình không vẹn.
Kiếp này không mong gì tái hợp,
Trần Giả ơi,em đã phụ anh rồi.
Nam):
Cuộc tình như giấc chiêm bao,
người xa người khiến lòng tê dại.
Vĩnh biệt em hỡi cô gái bạc tình.
(Vọng Cổ Hơi Dài:)
Quên đi,quên đi anh hãy
đi đi lưu luyến mà chi
chuyện tình đã chết...
anh cứ lặng lẽ quay lưng
mà lòng thấy vấn vương
Chứ không buồn không khổ
còn hơn mắt nhìn nhau trong mắt
nghe lòng xót xa đau trong
khoảnh khắc..chia...lìa.
Tình nghĩa thủy chung giờ
như lá rụng bên đường,
Tôi chỉ là cô gái hư hèn tệ bạc,
ham thích đua đòi
theo nếp sống xa hoa.
Thì thôi cứ xem như mình không duyên,
không nợ chút tình xin trả cho anh.
Hãy về về đi trên bến nước sông buồn,
Khuấy động vầng trăng
cho tình thêm tan vỡ...ớ.
(Trang Thu Dạ Khúc:)Nam:
Hỡi...nhân tình,
thôi từ đây cách ngăn.
Ta xa nhau rồi,
ta mất nhau rồi.
Nữ:;
Tình ta khép kín,thiên thu.
Nhắc chi kỷ niệm.
Chỉ làm buồn thêm hỡi anh...
(Câu 6)Nam:
Cẩm Giang ơi
Tôi đâu nhắc chi kỷ niệm
Mà chỉ buồn cho người ta
Đã phụ ân tình.
Nữ:Anh Trần Giã.
Nam: thôi nhé
Từ đây cách biệt rồi,
Còn gì, đâu nhớ nhớ thương thương.
Còn gì, đâu nữa ai ơi,
Lòng ta đau đớn nghẹn ngào biệt ly./.
Hết.. Nọc./.