Hồng trần lâu nay đã dứt
Kiếp trước sao còn vướng bận
Hòa thượng ơi quay đầu chưa
Tiếng mõ vang vọng sớm chiều
Mà giờ kinh thư ố vàng
Phật tự vắng nàng ta
Ngoài sân bỉ ngạn đỏ thắm
Nàng đi lệ vương cánh hoa
Nàng rời xa cho ta thấu
Thấu ái thương cần giãi bày
Làm gì cho bao ngày cũ
Gió tuyết trăng hoa trở về
Trả nàng bên ta dưới nhà
Một lòng buông áo cà sa
Như Lai độ ta không độ nàng
Từ lần ra đi năm ấy
Ngũ uẩn đâu còn tĩnh lặng
Bồ đề cô đơn một gốc
Tán cây chẳng bóng người
Mà bảy năm qua vắng nàng
Đường trần thế ta nào quên
Chuông chiều như buồn bã
Nào xoa dịu nỗi nhớ nhung
Nàng chẳng bên ta như trước
Khóe mắt cay nồng đẫm lệ
Thì thầm bao trang thiền ngữ
Chất chứa u sầu não nề
Phật Tổ ơi cớ gì
Ngài độ chúng sanh ngoài kia
Vì sao độ ta không độ nàng
Từ lần ra đi năm ấy
Ngũ uẩn đâu còn tĩnh lặng
Bồ đề cô đơn một gốc
Tán cây chẳng bóng người
Mà bảy năm qua vắng nàng
Đường trần thế ta nào quên
Chuông chiều như buồn bã
Nào xoa dịu nỗi nhớ nhung
Nàng chẳng bên ta như trước
Khóe mắt cay nồng đẫm lệ
Thì thầm bao trang thiền ngữ
Chất chứa u sầu não nề
Phật Tổ ơi cớ gì
Ngài độ chúng sanh ngoài kia
Vì sao độ ta không độ nàng
Phật Tổ ơi cớ gì
Ngài độ chúng sanh ngoài kia
Vì sao độ ta không độ nàng