(NAM) Huệ! Huệ!
(NỮ) A… Anh Thân…
(NAM) Em đi cắt cỏ về đó hả?
(NỮ) Dạ, bữa nay tía em mệt,
em đi cắt dùm tía một bữa…
Còn anh, làm gì mà đứng đây vậy?
Bộ hổng sợ bà lớn rầy hả?
(NAM) Bà lớn biểu anh
đem lễ vật ra trước,
để tối bà với cậu mợ đi cúng đình,
sẵn… chờ người ta luôn.
(NỮ) Sao anh biết người ta
đi cắt cỏ mà anh chờ?
làm bộ hoài…
(NAM) Hồi nãy đi ngang nhà,
thấy tía em ngồi vót nan,
anh tạt vô hỏi chuyện,
tía em nói cho anh biết đó.
Bộ người ta nói láo dữ lắm ha sao
mà cứ nghi ngờ hoài.
(NỮ) Mà… Mà..
chờ người ta làm cái gì chứ…
(NAM) Ờ… Thì tại… Nhớ…
(NỮ) Mới gặp cách đây
mấy ngày mà nhớ cái gì?
(NAM) Nhớ thì…
người ta nói nhớ…
Chớ ai biết nhớ cái gì mà hỏi…
Nói vậy chớ mấy ngày
hổng gặp người ta,
Huệ hổng thấy nhớ sao?
(NỮ) Em… Em hổng biết…
(NAM) Hổng biết?
Trong lòng em thế nào
em cũng hổng biết sao?
(NỮ) Ai biết nhớ hay không…
Mà hễ cứ sáng sáng, chiều chiều,
cứ nghe tiếng mõ trâu
khua nhịp ngoài đường cái, thì…
☘️LÝ TRĂNG SOI☘️
Trong lòng em
như nao nức mong chờ
Ra ngoài hiên ngó sang kia bờ
Trông người đi lẫn trong sương mờ
(NAM) Khi tình yêu hồng thêm đôi má
xanh mắt chờ mong
Về bên nhau chia sớt gian lao
Mâm bánh chung trà
ta tính chuyện trầu... cau...
(NỮ) Anh ơi,
người con gái khi yêu,
có ai lại không mong ước
được sống trăm năm
với người trong mộng tưởng?
Nhưng anh sống mồ côi,
còn em thì đi làm mướn…
☘️VỌNG CỔ-4☘️
Nhà dột cột xiêu
cơm áo chẳng…
No…
Lành...
Chỉ sợ mình dệt lắm ước mơ
rồi mơ ước lại không thành.
Cứ mỗi đêm nằm nghe
tiếng ho khan của tía,
và nhớ đến những lằn roi
ngang dọc khắp thân anh.
Rồi cơn gió vô tình
khua động mái nhà tranh,
tiếng kèo cột già nua
cựa mình than thở.
Là em thấy như vô vàn cách trở,
bờ bến yêu thương
càng dịu vợi xa mờ.
☘️CÂU 6☘️
(NAM) Chỉ sợ em chê anh
nghèo khổ mồ côi,
làm thân ở đợ,
rồi bỏ anh theo kẻ khác giàu sang.
Chứ hai đứa mình cực khổ quen rồi,
mai mốt về ở với nhau,
có khó khan nào mà mình không
vượt qua được chứ em?
(NỮ) Anh Thân, anh nói vậy
là anh hổng có tin em.
Bụng dạ người ta ra sao,
bộ anh hổng biết hả?
(NAM) Thôi mà, anh chỉ muốn
thí dụ để em biết rằng…
Nếu như mình thật dạ thương nhau,
thì không trở ngại nào
có thể chia cắt được.
Đám cưới nghèo
bà con càng thương cô dâu, chú rể,
thiếu bạc tiền
nhưng dào dạt thủy chung.
Đừng nhìn đêm tối mong lung,
mà lo cho cảnh
tối tăm của cuộc đời.
Như ba của anh đó,
nhà đã mấy đời làm thân ở đợ,
nhưng vẫn nên chồng nên vợ có đôi
Miễn đừng mơ ước xa xôi,
muối dưa rau cháo
mà trọn đời thủy chung.
(NAM) Huệ…
(NỮ) Anh Thân…
Em khổ quá anh Thân ơi…
(NAM) Tại sao?
Tại sao người ta cứ đổ trút xuống
đầu chúng ta bao nhiêu
phũ phàng ngang trái?
Chẳng lẽ người nghèo
thì không có quyền được bình yên
và hạnh phúc được hay sao?
Ông trời ơi! Ông ở đâu?
Ông có nghe thấy gì không?
Ông tạo ra chi
những mảnh đời cơ hàn, đói khổ này
Để rồi chúng tôi cứ mãi cam chịu
để cho người ta chà đạp…
Ông ở đâu? Ông ở đâu?
(NỮ) Chính con người còn không biết
yêu thương lẫn nhau…
Thì trách cứ làm gì
Khi trời cao không hiện hữu?
Anh về đi, về đi…
và hãy coi em
như một người vong phụ…
(NAM) Không…
Huệ… Huệ ơi…
(NỮ) Bỏ bến đò xưa, lìa cây đa cũ…
☘️TRƯỜNG TƯƠNG TƯ☘️
Quên câu thề hẹn
nơi sân đình ghi
đậm vết rêu…
Phong…
Một chiều nhạt nắng,
xa xa khói quyện
mơ màng bên lũy tre
Tiếng chuông ngân,
như thầm minh chứng
Cho mối duyên nghèo
giữ tròn câu thủy chung
Giờ em bước sang song
Để anh một mình
hiu hắt giữa chiều đông
Ước nguyện trăm năm
giờ đã không thành
Phần số thôi đành
vĩnh biệt người ơi.
(NAM) Huệ ơi, mình biết rằng
mình phận nhỏ nhoi
nên xây ước mộng bình thường,
để không ai khát khao giành giựt…
Mới nắm trong tay mà nay đã mất…
☘️VỌNG CỔ-5☘️
Mới hay đời không niềm vui
và hạnh phúc tặng…
Cho…
Mình…
Tại mình quá ngây thơ
nên vun đắp một ân tình.
Manh áo chén cơm
đều do người ta ban bố,
thì vui buồn sướng khổ
cũng phụ thuộc ở người ta.
Biển rộng song dài trời đất bao la,
mà đời của chúng ta
như chim lồng cá chậu.
Nước chẳng đường bơi,
cành không chỗ đậu,
vùng vẫy làm sao
cho thoát cảnh đọa đày
☘️CÂU-6☘️
(NỮ) Em sắp về làm bé cho cậu hai.
Vậy thì anh hãy trốn đi đi!
Đi cho thật xa… Đừng ở lại làm gì
để đối diện hằng ngày
với niềm đau dang dở.
(NAM) Biết trốn đi đâu bây giờ,
khi đất của bọn cường hào
sát rào với quân ác bá.
Khi chân còn chạm đất
là cuộc đời còn lệ thuộc người ta.
(NỮ) Thà anh chịu khổ
ở một nơi nào xa lạ,
để đừng chứng kiến
cảnh tình nghiệt ngã của đời nhau.
Nếu không thể cùng nhau
chia sẻ thương đau,
càng đối diện, thì hận sầu
càng thêm chồng chất.
Cứ coi như một lần
mình lỡ tay đánh mất,
một báu vật thiêng liêng
yêu quý nhất trên đời.
Để rồi chỉ còn lại nuối tiếc mà thôi,
và chỉ nhớ
một đoạn đời trong kỷ niệm.
Canh khuya trong giấc mộng êm đềm,
hương xưa đưa lối
ta tìm về với nhau./.