Tặng em một cành hồng
Tặng em một cuộc tình
Tặng em chiếc đón đưa
Tặng em chiếc váy xinh
Vậy em muốn là gì?
Người yêu hay người tình?
Anh sẽ chẳng nói ra, bởi vì anh!
Anh không tán tỉnh em đâu
Anh không tán tỉnh em đâu
Anh không tán tỉnh em đâu
Ở một nơi khác lại yêu nhau
Anh không tán tỉnh em đâu
Ở một nơi khác lại yêu nhau
Anh không tán tỉnh em đâu
Chỉ chạm môi tinh tế
Lên trên mái tóc em xanh màu
Chỉ đưa tay em đi
Về đến tận nhà khi trời tối
Chỉ mua em bông hoa
Khi cây vừa thay một mùa mới
Chỉ thỏ thẻ tai em
Những lời mật ngọt anh vừa nói
Rằng hãy quên đi em ơi
Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối
Anh lẻ loi như là cánh chim xa đàn
Anh muốn làm cỏ xanh
Cho em nở lên hoa vàng
Em nói là mộng đẹp
Chỉ khi bên anh thả trôi
Ngọt ngào và êm ái
Dù thật lòng hay lả lơi!
Chẳng muốn nói nhiều điều
Mà để cho em tự hiểu rằng anh
Mình yêu nhau thuở nào
Từ lần đầu gặp gỡ
Này em lúc xưa tinh khôi áo dài
Tặng em một nhành hồng
Tặng em một nhành hồng
Tặng em một cuộc tình
Tặng em một cuộc tình
Tặng em chiếc đón đưa
Tặng em chiếc váy xinh
Bởi vì anh, anh
Anh không tán tỉnh em đâu
Như lần đầu
Nhìn nụ cười em duyên dáng
Anh cũng yêu nơi đây
Dù chẳng thuộc về nguyên quán
Tình nào chằng thay áo mới
Có kẻ thích kẻ không vừa
Anh tặng em bông hoa
Em đừng hóa thành bông đùa
Anh chỉ thế này thôi!
Có chiếc ghế dựa vào
Lặng nhìn tháng ngày trôi
Có người cũ đi rồi để ký ức đầy vơi
Có lần em dỗi bảo rằng
Anh chỉ trót lưỡi đầu môi
Cô gái nào
Trong những bài hát quanh anh
Mỉm cười khen em đẹp
Trong một đêm gió mát trăng thanh
Vì đời này dài lắm
Mấy ai bầu bạn với mình?
Họ bảo anh tài hoa
Mà đưa em sa vào lưới tình
Nếu một ngày
Mà hai mình chẳng lấy nhau
Em bên một người khác
Quên người đã làm em đau
Anh cất vào chôn sâu
Chút mảnh vỡ của tình đầu
Thôi hẹn em nơi khác
Hai đứa mình lại yêu nhau