Lạnh lùng Sương rơi hắt hiu Tràng giang Vời trông Ngoài xa sóng Xanh chập chùng Phút giây tạ từ Dường về Ngô Bang Ngàn năm xa cách Lời hẹn ước không Còn vẹn nguyên Thôi hết mong Tương phùng Từ này xa nhau Trữ La Thôn nặng sầu Chàng ơi nước Bạc ngược dòng Trăng tà lộn bóng Tôi ra đi để cho Ai mang sầu Hận đến muôn đời Tôi cũng vì ai vò Võ một Phương trời Chàng hãy vào Trong nghỉ An giấc điệp Vì ngoài này tuyết Trắng lạnh Lùng rơi Trên chiếc thuyền Rồng lướt Sóng đêm nay Có kẻ nhìn trăng Mà khe khẽ thở dài Kiếp má hồng Dến thế thì thôi Phí bỏ một đời Dể đền sông Hận nước Tôi đã đến Trữ La Thôn Một ngày nắng đẹp Dể tìm một dung Nhan sắc nước Hương trời Dâu biết ngày Nay phải cách Biệt nhau rồi Nén tim đau đưa Nàng lìa đất Việt Lệ anh hùng cố Nén vẫn thầm rơi Ngày mai này khi Sang đến Ngô Bang Nàng ở lại còn Tôi hồi cố quốc Rồi đây thiên tình Sử sẽ chép Bằng nước mắt Mới tương phùng Sao sớm vội lìa tan Mấy cánh sao Khuya rụng nữa rồi Trăng tà tắt Lặn lá vàng rơi Ngô Bang thương Kẻ sầu ly quốc Ai ở nơi này Chịu lẻ loi Tây Thi ơi làm sao Tôi quên được Nơi Trữ La Thôn nhìn ai Dang giũ lụa Lòng bâng khuâng Chan chứa Mộng ân tình Hạ bút đề thơ ca Ngợi nét Khuynh thành Nhưng Tây Thi ơi Tình quê Hương vẫn nặng Ta phải nén lòng Gạt bỏ tình riêng Rồi đây tiếng cười Của em có làm Sụp đổ Ngô Bang Dể trả rảnh thù Nhà hận nước Nhưng đến nhớ Dến giờ chia ly Não nuột đã làm cho Tôi tê buốt Can thường Phạm Lang Tây Thi Bát ngát trời Khuya gió lạnh lùng Con thuyền lướt Sóng giữa Trùng dương Rồi đây hai ngã Dành xa cách Sông núi nơi này Cũng nhớ thương Sóng biếc lênh Dênh con Thuyền lướt gió Chốn Ngô Bang Em ở anh về Tây Thi rồi đây Trữ La Thôn mây Nước sẽ đìu hiu Vì người đẹp Không bao Giờ trở lại Trữ La vắng Bóng em rồi Người yêu đâu Nữa mộng Dời tiêu tan
Lạnh lùng Sương rơi hắt hiu Tràng giang Vời trông Ngoài xa sóng Xanh chập chùng Phút giây tạ từ Dường về Ngô Bang Ngàn năm xa cách Lời hẹn ước không Còn vẹn nguyên Thôi hết mong Tương phùng Từ này xa nhau Trữ La Thôn nặng sầu Chàng ơi nước Bạc ngược dòng Trăng tà lộn bóng Tôi ra đi để cho Ai mang sầu Hận đến muôn đời Tôi cũng vì ai vò Võ một Phương trời Chàng hãy vào Trong nghỉ An giấc điệp Vì ngoài này tuyết Trắng lạnh Lùng rơi Trên chiếc thuyền Rồng lướt Sóng đêm nay Có kẻ nhìn trăng Mà khe khẽ thở dài Kiếp má hồng Dến thế thì thôi Phí bỏ một đời Dể đền sông Hận nước Tôi đã đến Trữ La Thôn Một ngày nắng đẹp Dể tìm một dung Nhan sắc nước Hương trời Dâu biết ngày Nay phải cách Biệt nhau rồi Nén tim đau đưa Nàng lìa đất Việt Lệ anh hùng cố Nén vẫn thầm rơi Ngày mai này khi Sang đến Ngô Bang Nàng ở lại còn Tôi hồi cố quốc Rồi đây thiên tình Sử sẽ chép Bằng nước mắt Mới tương phùng Sao sớm vội lìa tan Mấy cánh sao Khuya rụng nữa rồi Trăng tà tắt Lặn lá vàng rơi Ngô Bang thương Kẻ sầu ly quốc Ai ở nơi này Chịu lẻ loi Tây Thi ơi làm sao Tôi quên được Nơi Trữ La Thôn nhìn ai Dang giũ lụa Lòng bâng khuâng Chan chứa Mộng ân tình Hạ bút đề thơ ca Ngợi nét Khuynh thành Nhưng Tây Thi ơi Tình quê Hương vẫn nặng Ta phải nén lòng Gạt bỏ tình riêng Rồi đây tiếng cười Của em có làm Sụp đổ Ngô Bang Dể trả rảnh thù Nhà hận nước Nhưng đến nhớ Dến giờ chia ly Não nuột đã làm cho Tôi tê buốt Can thường Phạm Lang Tây Thi Bát ngát trời Khuya gió lạnh lùng Con thuyền lướt Sóng giữa Trùng dương Rồi đây hai ngã Dành xa cách Sông núi nơi này Cũng nhớ thương Sóng biếc lênh Dênh con Thuyền lướt gió Chốn Ngô Bang Em ở anh về Tây Thi rồi đây Trữ La Thôn mây Nước sẽ đìu hiu Vì người đẹp Không bao Giờ trở lại Trữ La vắng Bóng em rồi Người yêu đâu Nữa mộng Dời tiêu tan
Lạnh lùng Sương rơi hắt hiu Tràng giang Vời trông Ngoài xa sóng Xanh chập chùng Phút giây tạ từ Dường về Ngô Bang Ngàn năm xa cách Lời hẹn ước không Còn vẹn nguyên Thôi hết mong Tương phùng Từ này xa nhau Trữ La Thôn nặng sầu Chàng ơi nước Bạc ngược dòng Trăng tà lộn bóng Tôi ra đi để cho Ai mang sầu Hận đến muôn đời Tôi cũng vì ai vò Võ một Phương trời Chàng hãy vào Trong nghỉ An giấc điệp Vì ngoài này tuyết Trắng lạnh Lùng rơi Trên chiếc thuyền Rồng lướt Sóng đêm nay Có kẻ nhìn trăng Mà khe khẽ thở dài Kiếp má hồng Dến thế thì thôi Phí bỏ một đời Dể đền sông Hận nước Tôi đã đến Trữ La Thôn Một ngày nắng đẹp Dể tìm một dung Nhan sắc nước Hương trời Dâu biết ngày Nay phải cách Biệt nhau rồi Nén tim đau đưa Nàng lìa đất Việt Lệ anh hùng cố Nén vẫn thầm rơi Ngày mai này khi Sang đến Ngô Bang Nàng ở lại còn Tôi hồi cố quốc Rồi đây thiên tình Sử sẽ chép Bằng nước mắt Mới tương phùng Sao sớm vội lìa tan Mấy cánh sao Khuya rụng nữa rồi Trăng tà tắt Lặn lá vàng rơi Ngô Bang thương Kẻ sầu ly quốc Ai ở nơi này Chịu lẻ loi Tây Thi ơi làm sao Tôi quên được Nơi Trữ La Thôn nhìn ai Dang giũ lụa Lòng bâng khuâng Chan chứa Mộng ân tình Hạ bút đề thơ ca Ngợi nét Khuynh thành Nhưng Tây Thi ơi Tình quê Hương vẫn nặng Ta phải nén lòng Gạt bỏ tình riêng Rồi đây tiếng cười Của em có làm Sụp đổ Ngô Bang Dể trả rảnh thù Nhà hận nước Nhưng đến nhớ Dến giờ chia ly Não nuột đã làm cho Tôi tê buốt Can thường Phạm Lang Tây Thi Bát ngát trời Khuya gió lạnh lùng Con thuyền lướt Sóng giữa Trùng dương Rồi đây hai ngã Dành xa cách Sông núi nơi này Cũng nhớ thương Sóng biếc lênh Dênh con Thuyền lướt gió Chốn Ngô Bang Em ở anh về Tây Thi rồi đây Trữ La Thôn mây Nước sẽ đìu hiu Vì người đẹp Không bao Giờ trở lại Trữ La vắng Bóng em rồi Người yêu đâu Nữa mộng Dời tiêu tan
Lạnh lùng Sương rơi hắt hiu Tràng giang Vời trông Ngoài xa sóng Xanh chập chùng Phút giây tạ từ Dường về Ngô Bang Ngàn năm xa cách Lời hẹn ước không Còn vẹn nguyên Thôi hết mong Tương phùng Từ này xa nhau Trữ La Thôn nặng sầu Chàng ơi nước Bạc ngược dòng Trăng tà lộn bóng Tôi ra đi để cho Ai mang sầu Hận đến muôn đời Tôi cũng vì ai vò Võ một Phương trời Chàng hãy vào Trong nghỉ An giấc điệp Vì ngoài này tuyết Trắng lạnh Lùng rơi Trên chiếc thuyền Rồng lướt Sóng đêm nay Có kẻ nhìn trăng Mà khe khẽ thở dài Kiếp má hồng Dến thế thì thôi Phí bỏ một đời Dể đền sông Hận nước Tôi đã đến Trữ La Thôn Một ngày nắng đẹp Dể tìm một dung Nhan sắc nước Hương trời Dâu biết ngày Nay phải cách Biệt nhau rồi Nén tim đau đưa Nàng lìa đất Việt Lệ anh hùng cố Nén vẫn thầm rơi Ngày mai này khi Sang đến Ngô Bang Nàng ở lại còn Tôi hồi cố quốc Rồi đây thiên tình Sử sẽ chép Bằng nước mắt Mới tương phùng Sao sớm vội lìa tan Mấy cánh sao Khuya rụng nữa rồi Trăng tà tắt Lặn lá vàng rơi Ngô Bang thương Kẻ sầu ly quốc Ai ở nơi này Chịu lẻ loi Tây Thi ơi làm sao Tôi quên được Nơi Trữ La Thôn nhìn ai Dang giũ lụa Lòng bâng khuâng Chan chứa Mộng ân tình Hạ bút đề thơ ca Ngợi nét Khuynh thành Nhưng Tây Thi ơi Tình quê Hương vẫn nặng Ta phải nén lòng Gạt bỏ tình riêng Rồi đây tiếng cười Của em có làm Sụp đổ Ngô Bang Dể trả rảnh thù Nhà hận nước Nhưng đến nhớ Dến giờ chia ly Não nuột đã làm cho Tôi tê buốt Can thường Phạm Lang Tây Thi Bát ngát trời Khuya gió lạnh lùng Con thuyền lướt Sóng giữa Trùng dương Rồi đây hai ngã Dành xa cách Sông núi nơi này Cũng nhớ thương Sóng biếc lênh Dênh con Thuyền lướt gió Chốn Ngô Bang Em ở anh về Tây Thi rồi đây Trữ La Thôn mây Nước sẽ đìu hiu Vì người đẹp Không bao Giờ trở lại Trữ La vắng Bóng em rồi Người yêu đâu Nữa mộng Dời tiêu tan