Văn Thiên Tường:
Anh Trí!Anh Trí ơi kể từ nay anh
không còn sợ...cô...đơn.
Bên anh,em trọn đời săn sóc đau thương.
Nguồn vui năm tháng,
anh sẽ tìm thấy ở bên em.
Anh sẻ về lại quê hương
mà làm thơ ca tụng trăng vàng.
Trăng của quê hương,
vẫn nặng tình thương nhớ.
Từ lâu em mong đợi,
cánh chim phiêu bạc giữa dòng đời.
Chẳng còn ai thương tưởng
như là em đã thương anh.
Ôi nhân tình thế thái là đây,
giờ bên ta chỉ còn có một Mai Đình.
Người mà tôi bỏ quên
suốt quảng đời đau khổ.
Những chuổi ngày còn lại,
anh cho em là hạnh phúc lắm rồi,
đó là niềm vui,của cả cuộc đời.
Em mới là người
ân sâu nghĩa nặng,
anh phải tôn thờ suốt cuộc đời anh.
Nói:
Anh Trí!
Hãy gọi tên anh là Hàn Mạc Tử.
Vọng Cổ:
Hàn Mạc Tử..Ba tiếng đó như trận
bảo kinh hoàng vừa thổi qua biển cát.
Chỉ đem thêm khô khan vào lòng sa mạc.
Để làm tiêu tan sụp đổ những thành quách
uy nghi trầm mặt giữa..điêu...tàn.
Sự nghiệp thi văn nằm trong
số kiếp dã tràng.
Rồi đây biết ai còn nhớ tên Hàn Mạc Tử,
khi anh về sống lại với quê hương.
Gần nữa đời phiêu bạc tha phương,
anh đã bỏ quên tên mình trong trí nhớ.
Cái tên mà quên hương không còn a lạ
mà đã in sâu trong lòng dạ của Mai Đình.
Nói:
Mai Đình!Em còn giận anh đó phải không.
Phải mà anh đã tệ
bạc với em suốt quảng đời con gái.
Từ Quy Nhơn vào đây
em chỉ đem theo món quà nho nhỏ,
là tên của mẹ cha
để anh không bở ngở lúc quay về.
Và một bài thơ nét chử đã nhạt nhòa.
Đó là hình ảnh của anh còn để lại
trong lòng người con gái lúc lìa quê.
Tuổi uân thời anh đem hết cho người ta,
giờ tàn phế em in nhận về làm bảo vật.
Chắc chẳng còn ai đến đây giành giật,
không lẽ đời em mãi phải chịu thiệt thòi
Mai Đình ơi!Em đừng nói gì thêm nữa,
đầy đủ lắm rồi ý nghĩa
cuộc tương ngộ đau thương.
Phải!Hàn Mạc Tử chỉ là một bút danh
người đời có thể quên
khi nguồn thơ đã cạn.
Khi anh không còn tâm huyết ca ngợi
vầng trăng sáng
khi anh đã là phế nhân
với kiếp sống tật nguyền.
Bất diệt là cái tên
Nguyễn Trọng Trí của anh,
cái tên anh bỏ quên em
đem vào hồn trinh cất giữ.
Ngày ưa em đợi em chờ
thật sự bây giờ anh nói tiếng yêu em.