vợ chồng già:
Trình bày......
?
(Thoại)Nam:
Bà nó ơi má con thu.
Bà làm gì mà
Quầng quật suốt ngày,
Thôi nghỉ tay
Mần miếng trà nóng
Tui vừa mới pha nè bà.
Nữ:
Ông chờ chút tui vô liền,
Ba thằng Bảnh nè
Ông coi rảnh thì
Đi cắt mớ lá
Chèn cái mái
Nhà bếp dùm tui.
Cứ hể trời nắng
Thì nắng xiêng qua mái lá.
(Ngựa ô nam) Nữ:
Mà mỗi khi
Trời mưa thì.
Tui phải đi
Kiếm cái...thau.
Hứng miết mệt nhừ,
Tui không biết làm sao.
Khi trời mưa gió,
Cứ phập phồng
Nom nớp lo âu.
Nhà nghèo thiệt khổ gì đâu.
Nam:
Mấy năm qua,
Cột nhà cũng mục.
Có phải đâu,
Nhà đúc nhà tường.
Thiệt là ngán ngẫm chán trường.
Nữ:
Con một bầy,
Có đủ gái với trai.
Mà bây giờ
Chẳng có một ai.
Thui thủi với nhau
Hai vợ chồng già.
Và xiêu vẹo một mái nhà.
Nam:
Ở đó nói hoài,
Để chung trà nó nguội
Thôi bỏ đi bà nghỉ ngơi...
Nữ:(lối vô Nam Ai)
Cứ than vắn thở dài,
Cứ quầng quật riết rồi
Hai cái bàn tay
Nó chai có cục.
Còn lòng thì tui
Nói thật với ông.
Cũng từng khúc quặn...đau.
Bởi con cái
Tụi nó nỡ lòng nào.
Để cha mẹ già,
Bữa cháu bữa rau-
Chịu cái cảnh ngặt nghèo -
Nam:
Đêm mưa dầm,
Tiếng ếch nhái ễnh ương.
Ngoài vườn,
Hòa điệu sâm thương.
Bên kia bà cứ,cựa mình-
Tui nỡ lòng nào, làm thinh-
Nữ:
Ai biểu ông,
Mắc dịch ông già.
Tại ông -
Không bỏ tật xấu xa.
Để chi cho tới,chục ngoài -
Ông còn chưa chịu ngơi tay-
Nam:
Có con đông,
Nghĩ rằng phước được.
Ai ngờ đâu -
Cá nước chim trời.
Vậy mà, cũng hết cuộc đời.
Lòng luống ngậm ngùi lệ rơi...
Nữ:(Thoại)
Cái gì vậy ông,
Mới đốp chát đó mà
Giờ sao lại sụt sùi.
Nam:
Có sụt sùi
Có ngậm ngùi gì đâu,
Bởi vợ chồng mình
Cũng có cần
Ai đâu hiếu thuận.
Nhưng bầy con bây giờ
Tan nghé xẻ đàn,
Làm sao mà
Yên tâm cho được.
(Phụng Hoàng 8 câu)Nam:
Nên trong lòng tui
Luống những lo... âu.
Ngẫm nghĩ cũng rầu,
Mà con đâu có biết.
Xa con nỗi buồn,
Càng thêm da diết...
Xứ lạ quê người,
Không biết,con sống làm sao...
Nữ:
Ông nhói lòng đau.
Còn tui thì ôm
Bao sầu khổ trong lòng.
Bầy con đã quen
Trong vòng tay mẹ...
Chăm sóc vỗ về.
Ôm ấp như chim non...
Nam:
Buồn bã mà chi.
Bởi các con
Lớn khôn có,
Cuộc sống của mình.
Bà xót xa
Vì mẫu tử thâm tình...
Chúng có vui đâu,
Khi phải rời xa cha mẹ.
Có lẽ số phần,
Mình đành chấp nhận mà thôi.
Nữ:
Thấp một nén nhang,
Vái van,cùng trời phật.
Cho con cháu, của mình...
Được hạnh phúc ấm no,
Vậy cũng an ủi lắm rồi...
Nữ:(thoại)
Thiệt là mới vừa
Kêu ông đi cắt lá,
Chèn cái mái nhà sau,
Chưa kịp làm đã
Sấm chớp gió giông
Kéo tới ầm ầm nữa rồi,
Mây đen kịt bầu trời
Tui coi bộ
Hổng xong đó ông...
(Nặng tình xưa) Nữ:
Lỡ như cái nhà nó...sập...
Phải làm sao ông.
Trống trơn cô quạnh
Giữa đồng ai hay.
Từng tia chớp xé ngang trời.
Làm tui lo sợ rụng rời.
Nam:
Bà cứ kể như,
Mưa rơi lá hẹ
Nếu lỡ sập nhà
Thì càng khỏe chớ sao.
Dẫu có lo,
Làm sao lo được.
Nếu sập nhà rồi
Thì mình lại trắng tay.
Bà nghĩ coi,
Đâu có cần chi.
Đắp đổi qua ngày,
Vì miếng cơm manh áo.
Hai vợ chồng già,
Lay lất có nhau.
Nữ:
Lời của ông
Nghe sao không lọt.
Đã trải qua,
Bao nhiêu mặn ngọt.
Số phận, nên chấp nhận.
Có giận cũng phần số thôi.
Rót chung trà nguội,
Tui ngồi với ông.
Cũng may còn vợ chồng già.
Trời còn thương,
Chưa sập cái nhà...
(Thoại)Nam:
Bà than thở hoài
Thì cũng đã vậy,
Ông trời cũng đâu
Đến nỗi mà ép mình
Đến độ tan nhà
Nát của đâu,
Bà thấy hông
Mây đen vần vũ
Sấm chớp rền trời,
Vậy mà ngọn gió lành
Cũng thổi cơn mưa
Chuyển hướng mất rồi.
(Văn Thiên tường)Nam:
Chỉ ngặt nỗi là
Tiếng ếch nhái ễnh... ương.
Cứ râm rang-
Ở sau vườn -
Đang hòa điệu sâm thương.
Khi đồng khô cỏ cháy -
Thì bọn dế khóc than.
Làm cho héo hắt ruột gan.
Nữ:
Mái nhà tranh,
Leo lét ngọn đèn dầu.
Không còn trông -
Nhưng nghe lòng buồn bã.
Mỗi khi chiều nắng nhạt.
Nhớ thương con -
Khiến lòng dạ nát nhàu.
Thương con còn, nhớ cháu -
Thao thức trắng đêm thâu.
Nam:
Bà than,nghe rát ruột làm sao.
Càng khiến cho tui,
Cũng thấy nghẹn ngào
Nhưng dẫu sao,
Mình cũng là cha mẹ.
Nên phải hy sinh -
Để cho-con trẻ yên bề.
Nữ:
Biết vậy nhưng -
Tâm sự não nề.
Cứ vọng về,
Mỗi khi đêm vắng,
Những nỗi buồn,
Đeo đẳng không nguôi...
Nam:(thoại)
Nếu không nguôi,
Ngậm ngùi mãi
Thì làm sao hả bà.
Nữ:
Mà cho dù
Có làm sao đi nữa.
Thì cũng có làm sao
Khác hơn được hả ông.
Nam: (Mái ai)
Bởi vậy tui với bà
Bây giờ chỉ biết bằng... lòng.
Số phận.
thì thôi,
Chấp nhận đi bà
Lay lất tuổi già.
Rồi cũng nhẹ nhàng qua.
Nữ:
Sao lòng tui lại xót xa.
Nghèn nghẹn những nguồn cơn,
Bởi vì con cháu đầy nhà.
Mà mờ mịt trời xa.
Nam:
Thâm sâu sự khổ
Gốc tội của kiếp người.
Bà cứ thở than hoài
Nghe riết cũng nhàn tay.
Nữ:
Bao nhiêu tâm sự.
Nói ông nghe
Riết cũng bực mình.
Đêm nay ông cằn nhằn,
Rồi lại thức trắng đêm...
Nam: (thoại)
Đã là số phần
Thôi thì mình đành chấp nhận.
Nữ:
Tôi cũng đồng ý với ông.
Mà ông nè.
Nam:(khóc hoàng thiên)
Còn ông nè
Gì nữa hả bà.
Thôi đừng có tủi.. thân...
Rồi giận hờn con cái,
Để chúng yên tâm,
Mà lo sinh sống.
Bởi cha mẹ mà,
Luôn muốn cho đi.
Mai mốt khác đi,
Đem theo được gì.
Nữ:
Trời ơi!
Ông nói hay quá chừng
Hôm bữa ai ngồi,
Nước mắt rưng rưng.
Nam:
Điệp khúc sâm thương,
Bà cũng đừng trêu ghẹo
Ai than vắn thở dài,
Ai cái mặt héo queo.
Nữ:
Nghèo khó xa con,
Không khỏi lo rầu.
Chớ có cần gì,con đâu.
Nam:
Ca cẩm nỉ non,
Như tiếng nhái bầu.
Lẩm bẩm nhai hoài mấy câu...
Nữ:
Cái tật của...ông.
Thiệt là đáng ghét.
Già háp mà sao,
Còn chây chét.
Thôi tui vô mùng,
Ông ở đó mình ên.
Nam:
Bà nỡ bỏ tui sao bà.
Còn ai ngoài
Hai vợ chồng già.
Chia gối chia giường,
Bà quá lắm đa.
Nữ:
Có quá lắm đa,
Tại thằng cha mắc dịch.
Sợ tiếng nhái bầu,
Rả rích suốt đêm.
Nằm cạnh bên ông,
Gió thổi tắt đèn.
Đỗ thừa cái giường chặt nghen.
Nam:
Bà cứ dang xa,
Đừng xích lại gần.
Nữ:
Ông thiệt đúng là,
Hổng nên thân...
Mắc dịch quỷ sứ ông
Già mà hổng
Nên nết chút nào.
Nam:
Còn bà có nết quá hén,
Bởi vậy mới có chục ngoài.
Thôi khuya rồi
Ngủ bà ơi.../.
Hết