Thôi rồi ...
ta đã xa nhau,
kể từ đêm
pháo đỏ rượu hồng
Anh đường
anh em đường em,
yêu thương xưa
chỉ còn âm thầm
Anh đành
quên cả sao anh,
kỷ niệm xưa
sánh như biển lớn
Ân tình
cao tựa bằng non,
chỉ đổi bằng
nhung lụa sao người?
Em về...
gom lại thư anh,
cả nghìn trang
giấy mỏng xanh màu
Gom cả
áo lạnh ngày xưa,
em đem ra
đốt thành tro tàn
Cho người
xưa khỏi phân vân,
khi ngồi đan
áo cho người mới
Khi mùa
đông lạnh lùng sang,
em khỏi
nhắc chuyện ngày xưa
Anh ơi hết rồi ...
hết rồi ...
chẳng còn
chi nữa đâu anh
Yêu thương
như nước trôi qua cầu
Như đàn trỗi cung sầu
còn gì nữa đâu?
Tôi thề
tôi chẳng yêu ai,
vì người ta
cứ phụ tôi hoài
Bây giờ
tôi chẳng còn tin,
trong nhân gian
có kẻ chung tình
Tôi giận
tôi đã ngây thơ,
đem tình yêu
hiến dâng người hết
Nên giờ
tôi chẳng còn chi,
khi người
ngoảnh mặt mà đi
Nên giờ
tôi chẳng còn chi,
khi người
ngoảnh mặt mà đi.
QUA CƠN MÊ
Một mai qua cơn mê
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về bên em
Ngày gió mưa không còn
Nên đường dài thật dài
Ta mặc tình rong chơi
Cùng nhau ta sẽ đi
Sẽ thăm bao nơi xưa
Vui một thuở lênh đênh
Ta sẽ thăm từng người
Sẽ đi thăm từng đường
Sẽ vô thăm từng nhà
Tình người sau cơn mê
vẫn xanh ...
Dù bao tháng năm
đau thương dập vùi
Trường quen vắng ta
mai ta lại về
Cùng theo lũ em
học hành như xưa
Rồi đây qua cơn mê
Sông cạn lại thành dòng
Suối về ngọt quê hương
Ngày đó tay em dài
Vun cuộc tình thật đầy
Mơ toàn truyện trên mây
Còn tôi như cánh chim
Sẽ bay đi muôn phương
Mang về mầm xanh tươi
Khi lá hoa thật nhiều
Trái yêu thương đầy cành
Hái đem cho mọi người ...
Khi lá hoa thật nhiều
Trái yêu thương đầy cành
Hái đem cho mọi người ...
SAO CHƯA THẤY HỒI ÂM
Theo năm tháng hoài mong
Thư gửi đi mấy lần,
đợi hồi âm chưa thấy
Anh ơi, nhớ rằng đây,
còn có em đêm ngày
Hằng thương nhớ vơi đầy
Ngày đi người đã hứa
toàn những lời chan chứa
Còn hơn gió hơn mây
Mỗi tuần một lần thư
kể nghe chuyện sương gió
Kể nghe niềm ước mơ
Nhưng anh vắng hồi thư
Hay là anh hững hờ,
hoặc là anh không nhớ
Em đâu khác người xưa
Ngày lẫn đêm mong chờ,
tình yêu nói sao vừa
Từ lâu đành xa vắng,
đời trăm ngàn cay đắng
Hỏi anh biết hay chăng?
Chỉ cần một hồi âm
là em mừng vui lắm
Cớ sao anh phụ lòng?...
Ngày xưa anh còn nhớ
Nàng Tô Thị
bồng con ngóng trông
Thời gian đã hoài công
Người thành đá
ngàn kiếp yêu thương chồng
Ngày nay em nào thấy
Lòng chân thành
của tình thế nhân
Tìm đâu trong tình yêu
Được bền lâu
để kiếp sau không sầu
Em mơ ước làm sao
cho trọn mối duyên đầu
Đẹp lòng anh yêu dấu
Xưa Chức Nữ, chàng Ngưu
từng đắng cay dãi dầu
Chờ Ô Thước bắc cầu
Còn anh từ xa cách
làm em hờn, em trách
Hỏi anh có hay không?
Mỏi mòn đợi hồi âm
thềm xưa giờ vắng bóng
Nhớ thương anh ngập lòng ...
Mỏi mòn đợi hồi âm
thềm xưa giờ vắng bóng
Nhớ thương anh ngập lòng ...