Thế gian xuân thu, vật đã sớm hiểu được
Giọt mưa kia còn đang vấn vương, không đành rơi xuống
Dung mạo lưu trên làn nước xanh là người
Tại Tây Châu dạo chơi mấy phen bắt gặp mĩ nhân
Chốn đây Tây Châu, đồi cao xanh bóng cây
Trời mưa chẳng ngừng, nhìn phía xa đứa trẻ dắt trâu
Yên lặng, đông vui, một phố nhưng mang trăm cảnh đời
Màu rêu úa in đầy trên áo, chẳng lo chi tuế nguyệt
Xe ngựa đường xa, đạp lên cát tung mưa bụi thấy như trong họa
Nhịp cầu vắt ngang, lòng này ai thấu
Đợi người qua sông, đầu cầu mong ngóng
Tùng hương theo đất về
Ống tay thêu long thêu phụng vung lên
Hòn đá con con làm biển lăn tăn
Chẳng dây trục, tay vẫn gảy nên âm
Bút yên hướng nơi đại mạc, sóng xanh Thương Lang
Khắp nơi trên tờ giấy mực nước loang loang
Muôn trùng trường phong quanh quẩn tay ta chỉ đường về
Dần dần nảy nở sinh sôi nên hình bóng ai
------
Ánh dương, trăng thanh thọ sao sánh biển sông
Tình yêu hướng hồng trần sớm vui tối buồn nhấc ly
Xuân liễu oanh ca, chẳng thể cưu mang phong trần này
Lại ba kiếp qua, là ai vẫn bắt chim cưu trong mỗi đời?
Thơ hồng đậu vang, tại Nam quốc sao không được mấy ai mãi lâu bền?
Thời trẻ đến đây, đầu bạc quay bước
Chẳng thể quên đi, tìm người không nghỉ
Người ngoài tranh đã già
Sắc dung như hai tông màu đan xen
Nhuộm tuyết trong veo, đầu đội lưu ly
Chấm chu tử, nâng bước đến cao lâu
Kiếm đao đã hoen, mệnh trời đã tan bay đi
Giữa đêm xưa chặt đứt một sắc xanh lam
Cô độc nhìn hồng lưu, kề bên đom đóm rọi đường
Hồn cùng với xác thân ta xin gửi kiếp nay
Tình, chẳng cần phải có cây cũng thành rừng xanh tươi
Tình, là thật lòng, không che giấu, chẳng âm mưu
Tình, khắc thật sâu người vào tâm trí không phôi phai
Tình, tựa mực họa không nên mấy câu, vương đầy trên đất lại thành lao thất
Rượu ngon đem tưới ngọc
Đất xanh say hương men rượu cay thơm
Thanh cao thường không nhuốm bùn
Kẻ sang coi trọng thắng thua
Lửa si tắt, biết nàng không cầu được
Cứ say mãi, biết quân không phải chờ
Chỉ hẹn tâm cùng mong nhớ nhau, kề bên sớm tối
Lặng nghe thu thủy hỏi
Gió lay lay che đi mọi âm thanh
Thần trí đã rơi vào huyền minh nhưng
Cớ sao tình thư vẫn quá ôn nhu
Ngắm hoa nở năm nào, chìm đắm trong cơn mơ
Thất tinh quay đầu, thấy người cũng nghiêng thân
Ta cùng hồng tơ vây kình bay khắp đất trời này
Tình lại cắm rễ trong tim khi nào chẳng hay
-----------------