Trời đã khuya rồi đây,
trăng chênh chếch xuyên
ánh qua mành.
Trời đã khuya rồi đây,
mưa trên xóm xa ánh đô thành.
Đường ngoài kia không xôn xao,
không đẹp vì đèn màu.
Ôi! Đường dài hun hút với
đêm sâu.
Bước chân ai qua mau,
dưới mưa nghe nao nao
lẫn tiếng còi tàu thét lâu.
Nằm giữa đêm ngoại ô
nghe mưa rớt trên khóm tre già.
Thầm nhớ ai ngoài xa, đang
tranh đấu cho nước non nhà.
Người anh tôi không quen ơi!
Mưa rừng về ngợp trời, mưa
làm chi cho ướt áo anh tôi?
Đến mai khi nơi nơi, gió im
mưa thôi rơi mời anh qua
làng tôi
Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.
Đèn vàng hiu hắt soi con đường
mờ mờ bóng mưa,
Nhưng tin yêu thắm lòng ta.
Xin tặng anh, người trai vì dân.
Nụ cười em gái yêu với tình
thương như ánh xuân,
Mang theo anh nhé lúc
hành quân.
Để những đêm trời khuya,
mưa tí tách như đếm canh dài.
Ở chốn xa ngoài kia,
nơi biên giới sương khuất cây đồi.
Người anh tôi không quen ơi!
Trên đường dẹp giặc thù,
nếu chợt nghe tim ấm
giữa xa xôi.
Gió mang ra biên khu,
mến trao anh câu ca một
đêm mưa ngoại ô.
Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.
Đèn vàng hiu hắt soi con đường
mờ mờ bóng mưa,
Nhưng tin yêu thắm lòng ta.
Xin tặng anh, người trai vì dân.
Nụ cười em gái yêu với tình
thương như ánh xuân,
Mang theo anh nhé lúc
hành quân.
Để những đêm trời khuya,
mưa tí tách như đếm canh dài.
Ở chốn xa ngoài kia,
nơi biên giới sương khuất cây đồi.
Người anh tôi không quen ơi!
Trên đường dẹp giặc thù,
nếu chợt nghe tim ấm
giữa xa xôi.
Gió mang ra biên khu,
mến trao anh câu ca một
đêm mưa ngoại ô.
Gió mang ra biên khu,
mến trao anh câu ca một
đêm mưa ngoại ô.
Gió mang ra biên khu,
mến trao anh câu ca một
đêm mưa ngoại ô.